“Thật ra vết thương đã đóng vảy rồi, sẽ nhanh khỏi thôi." Giang Vũ Phi ngẩng đầu nói.
"Trán em không thể có sẹo, chưa khỏi hoàn toàn thì không thể sơ xuất. Nhanh nằm xuống đi, anh gội đầu cho em."
Giang Vũ Phi cười nằm ngửa trên giường gội đầu, Nguyễn Thiên Lăng ngồi phía trước đầu cô, nhẹ nhàng nhúng mái tóc mềm mại của cô vào trong nước.
Anh tìm cho cô một cái khăn mặt, để cô dùng khăn mặt nhẹ nhàng đặt lên chỗ băng gạc, như vậy sẽ không làm vết thương bị ướt.
Nguyễn Thiên Lăng không biết gội đầu cho người khác, nhưng mà anh rất cố gắng, cho nên anh gội cũng rất khá.
Giang Vũ Phi nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của anh, cảm thấy ngón tay anh rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào.
Có đôi khi người đàn ông không cần phải đứng nhất trên thế giới, chỉ cần một hành động quan tâm là có thể làm người phụ nữ cảm động sâu sắc rồi.
Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, Giang Vũ Phi đã hoàn toàn bị Nguyễn Thiên Lăng làm cho cảm động.
"Nguyễn Thiên Lăng..." Cô không nhịn được khẽ gọi tên anh.
"Sao vậy?"
"Cảm ơn anh."
Người đàn ông buồn cười hỏi: "Cảm ơn anh cái gì?"
Giang Vũ Phi cười không nói gì.
Cảm ơn giày thủy tinh và xe bí ngô của anh ngày hôm qua...
Cảm ơn anh đã cho em thực hiện giấc mộng cô bé Lọ Lem, cảm ơn anh sau mười hai giờ không đưa em về lại hình dáng thật...
Cảm ơn sự quan tâm và săn sóc của anh…
"Cảm ơn anh cái gì?" Không đợi được cô trả lời, Nguyễn Thiên Lăng tiếp tục gặng hỏi.
Giang Vũ Phi cười nói: "Cảm ơn anh đã gội đầu giúp em."
"Vậy em sẽ làm gì để cảm ơn anh, không phải chỉ nói một câu cảm ơn thôi chứ."
Giang Vũ Phi mở mắt ra, nghi ngờ hỏi: "Anh muốn em cảm ơn anh thế nào?"
Nguyễn Thiên Lăng nghiêng người, bờ môi mỏng dán lên môi cô: "Cảm ơn anh như thế này."
Nhưng tóc Giang Vũ Phi vẫn chưa xả, Nguyễn Thiên Lăng không hôn cô quá lâu liền buông cô ra.
Giang Vũ Phi phát hiện càng ngày cô càng quen với việc hôn anh, ít nhất cũng không còn cho rằng hôn là chuyện sai lầm.
Cô đã hai mươi hai tuổi, là người trưởng thành rồi.
Có thể yêu đương và kết hôn, hôn lại càng là không có vấn đề gì...
Đôi má
Giang Vũ Phi ửng đỏ, nằm trên giường gội đầu thở dốc, Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng giúp cô xả tóc sạch sẽ, sau đó dùng khăn quấn lại.
"Lau đi, anh đi lấy máy sấy lại sấy cho em một chút." Anh nâng người cô dậy, lại quay người đi tìm máy sấy tóc trong tủ.
Giang Vũ Phi ngồi lau tóc một chút, Nguyễn Thiên Lăng cầm máy sấy tới, điều chỉnh độ ấm rồi đứng ở sau lưng cô nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
"Đến tiệm cắt tóc trả tiền cũng không hưởng thụ được sự phục vụ giống như của anh." Giang Vũ Phi không nhịn được lại nói đùa.
Nguyễn Thiên Lăng vỗ nhẹ đầu cô một cái, nói: "Em đi đến tiệm cắt tóc cao cấp nhất thế giới cũng không được anh phục vụ như vậy đâu!"
Anh đường đường là chủ tịch của Nguyễn thị, nếu không phải anh cam tâm tình nguyện, dù có cho anh toàn bộ tài sản trên thế giới, anh cũng không thèm phục vụ.
Giang Vũ Phi vội vàng gật đầu phụ họa: "Anh nói đúng, sự phục vụ của anh là độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, chỉ có em mới có thể hưởng thụ đúng không?"
"Cái đó là đương nhiên, chỉ có em mới có thể hưởng thụ." Nguyễn Thiên Lăng gật đầu rất chảnh chọe.
Giang Vũ Phi cười hì hì, trong lòng đột nhiên nhớ tới một người.
Cô nghe thím Lý nói anh có một người bạn gái cũ, trước kia tình cảm rất tốt, bọn họ vừa chia tay không lâu.
Vậy thì anh có từng phục vụ cho cô ấy không?
Không biết vì sao, nghĩ đến có khả năng anh cũng chăm sóc cho bạn gái cũ như vậy, trong lòng Giang Vũ Phi liền rầu rĩ không thoải mái.
Trước kia bọn họ là người yêu, làm cái gì thì cũng đúng thôi, cô không có lý do gì để quản quá khứ của anh.
Nhưng mà, trong lòng cô vẫn rất không thoải mái...