Nguyễn Thiên Lăng sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng, giày cũng không đi, xuống giường đuổi theo cô.
“Vũ Phi!” Anh đuổi theo ra phòng ngủ, hành lang trống trải không một bóng người.
Nguyễn Thiên Lăng lại mau chóng chạy xuống lầu, trong phòng khách cũng không có bóng dáng cô.
“Giang Vũ Phi, em ở đâu, ra đây!”
Nguyễn Thiên Lăng tìm kiếm khắp nơi, vẫn không tìm được cô.
Giọng anh vang vọng trong phòng khách trống trải, đáp lại anh chỉ có tiếng vọng của chính anh.
Cuối cùng Nguyễn Thiên Lăng lao ra khỏi biệt thự, đứng trên đường tối đen, cũng chỉ nhìn thấy con đường trống rỗng.
“Giang Vũ Phi, em quay lại cho anh, em có nghe thấy không!” Nguyễn Thiên Lăng vừa lo lắng hét to, vừa chạy chân trần đuổi theo trên đường.
Nhưng mặc kệ tốc độ của anh nhanh cỡ nào, anh vẫn không nhìn thấy cô.
Nguyễn Thiên Lăng thở dốc từng hơi, lòng càng ngày càng khủng hoảng.
Rốt cuộc cô đi đâu?
Vì sao lại biến mất như vậy?
“Giang Vũ Phi, em ra đây, chúng ta từ từ nói chuyện...”
“Anh có thể giải thích, anh đối với em là thật lòng.”
“Giang Vũ Phi, em đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa, cho dù em chạy trốn tới chân trời góc biển anh cũng có thể tìm được em!”
Nguyễn Thiên Lăng không ngừng tìm kiếm trên đường, đêm tối rất nhanh đã biến thành ban ngày, anh vẫn đang tìm kiếm.
Anh đi qua rất nhiều nơi, thậm chí là sa mạc, cũng không tìm được cô.
Anh cứ đi như vậy, tìm kiếm.
Nhật nguyệt luân chuyển, bốn mùa biến hóa...
Sau đó từ bộ dạng trẻ tuổi tuấn tú, anh biến thành một ông già tóc bạc phơ.
Anh đi cả đời cũng không tìm được cô, cuối cùng anh bị bệnh trên đường, rất nhanh thôi sẽ chấm dứt sinh mạng này.
“Tại sao phải trốn tránh anh, vì sao không xuất hiện?” Vào thời khắc cuối cùng của sinh mạng, anh ngước lên bầu trời, nhẹ giọng hỏi.
Cùng lúc đó khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt...
Nguyễn Thiên Lăng lập tức tỉnh giấc, trong lòng tràn ngập khủng hoảng và thê lương.
Anh đờ đẫn nhìn chằm chằm vào trần nhà, nghĩ đến việc tìm kiếm không ngừng nghỉ kia chẳng qua chỉ là một giấc mơ, trong lòng anh lập tức thở phào một hơi.
May thay đó chỉ là mơ, không phải sự thật, thật sự rất may mắn.
Nguyễn Thiên Lăng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh,
gối bên cạnh anh trống trơn, căn bản cũng không có bóng dáng Giang Vũ Phi!
Anh vụt ngồi dậy, lông mày nhíu thật chặt!
Chẳng lẽ tình cảnh trong mơ sẽ biến thành sự thật sao?
---
Ba giờ sáng, trong vườn sau của biệt thự.
Giang Vũ Phi ngồi trên xích đu, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn mấy cái chai thủy tinh treo lơ lửng trên đầu.
Mười một cái chai đang in bóng xuống, lóe ra tia sáng lấp lánh.
Cô còn nhớ lời Nguyễn Thiên Lăng nói với cô tối hôm đó.
Mười một biểu thị cho một lòng một dạ…
Biểu thị anh một lòng một dạ đối với cô.
Nghĩ đến việc anh bỏ tâm sức tạo sự lãng mạn để chúc mừng sinh nhật cô, nghĩ đến cảnh họ cùng nhau thả đom đóm, trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô nói sẽ vĩnh viễn ở bên anh, nói không hối hận khi ở bên anh.
Như vậy thì, cô sẽ không hối hận…
Giang Vũ Phi co đầu gối lên xích đu, tay ôm hai chân, cằm tựa trên đầu gối, mỉm cười.
“Giang Vũ Phi!” Giọng nói gấp gáp của Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên vang lên, anh mặc một bộ đồ ngủ, đi nhanh về phía cô.
Giang Vũ Phi nghiêng đầu, đối mặt với sắc mặt âm trầm của anh.
“Quá nửa đêm không ngủ mà chạy đến đây làm gì?” Anh tức giận chất vấn cô.
Giang Vũ Phi kinh ngạc: “Chỉ là em không ngủ được...”
“Không ngủ được là có thể nửa đêm đi lung tung sao?” Nguyễn Thiên Lăng vẫn đang tức giận, anh cũng không biết mình đang tức giận điều gì nữa.
Dù sao tỉnh lại thấy cô không ở bên cạnh, anh cũng rất hoảng loạn.