Anh nghe điện thoại, Ông Nguyễn ở đầu dây bên kia nói: “Thiên Lăng, mẹ con bị bệnh, từ hôm qua vẫn luôn khó chịu, bây giờ con về thăm bà ấy một chút đi.”
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Thiên Lăng chính là mẹ anh giả vờ bị bệnh để dụ anh về.
Anh thản nhiên nói: “Bị bệnh thì đến bệnh viện, gọi con thì có ích gì?”
Ông Nguyễn không vui, nói: “Con là con, lúc ba mẹ bị bệnh phải bên cạnh chăm sóc. Mẹ con đã vất vả mấy chục năm vì cái gia đình này, bây giờ bà ấy bệnh, bảo con về thăm một chút cũng không được sao?”
“…” Nguyễn Thiên Lăng hơi mím môi, trầm tư không nói câu nào.
“Mẹ con nói con đưa cả Giang Vũ Phi đến đây, tối qua Nhan Duyệt đã về nhà, con đưa Giang Vũ Phi về cùng đi. Con yên tâm, không ai làm khó con bé, dù con có muốn sống chung với con bé, cũng không thể cứ lén lút như vậy cả đời.”
Ông Nguyễn nói với Nguyễn Thiên Lăng.
Đúng, anh muốn sống chung với Giang Vũ Phi, thì phải quang minh chính đại.
Cho dù ba mẹ không đồng ý việc hai người chung sống, anh cũng phải cho mọi người thấy lập trường của anh, để cho Giang Vũ Phi nhìn thấy thái độ của anh.
Hơn nữa anh cứ trốn tránh phiền phức như thế này cũng không phải cách hay.
“Được, con biết rồi, chúng con sẽ về ngay.” Cuối cùng Nguyễn Thiên Lăng cũng đồng ý về nhà.
Anh tắt điện thoại, Giang Vũ Phi khẽ hỏi anh: “Sao vậy?”
“Sợ là hôm nay không thể đi câu cá được.” Nguyễn Thiên Lăng khẽ cười với cô.
“Vì sao?” Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, trong ánh mắt có chút thất vọng.
Cô đã chuẩn bị hết rồi, còn đang rất hào hứng nữa.
Nhưng anh lại nói họ không thể đi được…
Nguyễn Thiên Lăng kéo người cô lại, hôn lên môi cô: “Mẹ anh bị bệnh, chúng ta về thăm bà ấy một chút. Hai ngày nữa sẽ đưa em đi câu cá, yên tâm đi, anh sẽ không làm em thất vọng đâu.”
“Bác gái bị bệnh ư?” Giang Vũ Phi vội vàng nói: “Vậy chúng ta nhanh đến thăm bác ấy đi, chuyện câu cá để sau cũng được, không quan trọng.”
“Không, bất cứ chuyện gì
làm cùng em cũng đều rất quan trọng.” Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô thật sâu, rất nghiêm túc nói.
Giang Vũ Phi tươi cười ngọt ngào, khẽ đẩy người anh: “Nhanh lái xe đi.”
Bọn họ đến khu nhà của Nguyễn gia rất nhanh chóng.
Xe chạy vào làn đường xe hơi, vừa dừng lại đã có người làm chạy tới mở cửa xe cho họ.
Giang Vũ Phi bước từ trong xe ra, trong lòng cảm thấy rất căng thẳng.
Sắp gặp ba mẹ Nguyễn Thiên Lăng, cô không biết phải biểu hiện như thế nào mới có thể khiến họ vui vẻ.
Nhìn tòa nhà to lớn mang phong cách cổ xưa, trong lòng Giang Vũ Phi âm thầm cổ vũ, động viên bản thân!
Đừng quá căng thẳng, biểu hiện tự nhiên là được.
Nếu họ thích cô thì nhất định sẽ thích cô.
Nếu họ không thích cô, cho dù cô có biểu hiện tốt đến đâu đi nữa thì họ cũng vẫn không thích cô.
Huống hồ trước đây mọi người đều đã biết nhau, họ đã hiểu tính cách của cô, cô chỉ cần là chính mình là được.
“Sao vậy?” Nguyễn Thiên Lăng thấy cô đứng yên bèn hỏi cô.
“Không có gì.” Giang Vũ Phi lắc đầu cười, bước lên một bước đến trước mặt anh.
Nguyễn Thiên Lăng ôm vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có ấn tượng với nơi này không?”
Trong đôi mắt anh có chút lo lắng, nhưng Giang Vũ Phi không nhận ra.
“Không có ấn tượng gì.” Cô lắc đầu.
Đoạn trí nhớ bị mất kia đối với cô mà nói hoàn toàn là một tờ giấy trắng, một chút dấu vết cũng không có.
Giang Vũ Phi cũng nghi ngờ có lẽ kiếp này cô không có cách nào để hồi phục trí nhớ.
Nguyễn Thiên Lăng thầm thở phào, anh nhếch môi cười nói: “Đi thôi, chúng ta vào trong.”
“Được.”
Nhưng họ đi vào phòng khách thì có một người làm đến ngăn họ lại.