Nữ giúp việc nói chuyện một cách thần bí rồi xoay người nhanh chóng đi về phía sau nhà.
Giang Vũ Phi nắm chặt cái ly trong tay, cái ly nóng bỏng tay mà cô không hề có cảm giác gì.
Trong lòng cô rất bất an, tâm trí cũng rối tung cả lên.
Quá khứ giữa cô và Nguyễn Thiên Lăng, thực sự đã xảy ra những chuyện gì?
Lúc Nguyễn Thiên Lăng từ trên lầu đi xuống, Giang Vũ Phi vẫn còn mang dáng vẻ hoảng hốt.
“Sao thế?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ hỏi.
Giang Vũ Phi lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười nói: “Không có gì, tình hình sức khỏe của bác gái sao rồi?”
“Không có vấn đề gì lớn, chỉ là đau đầu thôi. Đi thôi, theo anh lên lầu gặp bà ấy.” Anh cầm lấy cái ly trong tay cô, lập tức phát hiện lòng bàn tay cô đã đỏ lên vì nóng.
Lập tức kéo tay cô sang, anh đau lòng thổi phù, hơi bực mình nói: “Ly nước nóng như thế mà em không biết sao?”
Giang Vũ Phi hơi giật mình, ngay lập tức lại cười nói: “Không nóng lắm.”
“Còn không nóng! Em xem tay em thành như thế nào đây?”
Giang Vũ Phi chợt phát hiện ra một chuyện.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng nôn nóng thì sẽ nói chuyện rất hung dữ.
Đêm hôm đó như vậy, bây giờ cũng vậy.
Nhưng là bởi vì anh quan tâm đến cô…
Cô khẽ cười nói: “Thật sự không sao mà, được rồi, kệ em đi. Chúng ta lên lầu thăm mẹ anh đi.”
“Đi thôi.” Nguyễn Thiên Lăng đành dắt tay cô đi lên lầu.
Khu nhà Nguyễn gia rất rộng lớn.
Ông Nguyễn, bà Nguyễn ở lầu hai phía tay phải, bên tay trái là mấy gian phòng Nguyễn Thiên Lăng và Giang Vũ Phi đã từng ở trước kia.
Bọn họ đi đến phòng ngủ của bà Nguyễn rồi gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng bà Nguyễn vang lên.
Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa bước vào, dắt theo Giang Vũ Phi.
Trong phòng rộng lớn, bà Nguyễn đang nằm trên giường, khí sắc không được tốt cho lắm.
Giang Vũ Phi đến gần, mỉm cười nói: “Bác gái, chào bác.”
Bà Nguyễn khẽ cười nói: “Vũ Phi, ngồi đi, đừng đứng mãi thế.”
“Dạ.” Giang Vũ Phi đắn đo rồi ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh, Nguyễn Thiên Lăng cũng ngồi
xuống cạnh cô.
“Mẹ, con cũng đã đưa Vũ Phi tới thăm mẹ, bây giờ chúng con có thể đi rồi chứ.”
Vừa mới vào được một lát, Nguyễn Thiên Lăng đã muốn bỏ đi.
Bà Nguyễn nói một cách thất vọng: “Đã lâu con không về nhà, hôm nay ở nhà ăn cơm đi. Còn nữa, mẹ đề nghị con và Vũ Phi chuyển về đây ở, con cứ suy nghĩ kỹ đi, mẹ thật lòng hi vọng các con có thể chuyển về đây ở.”
Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên.
Bà Nguyễn muốn họ chuyển về đây ở ư!
Nguyễn Thiên Lăng từ chối không chút do dự: “Không cầu, có việc con sẽ về, chuyển về đây ở thì không cần.”
“Mẹ nghỉ ngơi đi, lần sau con lại đến thăm mẹ.” Anh đứng dậy, lại nắm tay Giang Vũ Phi đi ra ngoài.
Trên đoạn đường đi ra phòng khách, Giang Vũ Phi đều trầm lặng không nói gì cả.
Cô có thể cảm nhận được quan hệ giữa bà Nguyễn và Nguyễn Thiên Lăng không được tốt cho lắm, có lẽ giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó.
Ngồi vào trong xe, Giang Vũ Phi không nhịn được mà hỏi anh: “Anh và bác gái có chuyện gì sao?”
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt vô lăng, sắc mặt khó chịu.
“Xin lỗi, là em đã hỏi quá đường đột.” Giang Vũ Phi ý thức được bản thân mình đã sai, vội vàng xin lỗi.
Sắc mặt của Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên dịu đi, anh khởi động xe, cười nói: “Cũng không có gì là không thể nói. Chỉ là mẹ anh không đồng ý việc chúng ta chung sống, hy vọng anh có thể sống chung với người phụ nữ mà bà ấy thích. Anh không đồng ý, bà ấy liền giận anh.”
Trong lòng Giang Vũ Phi cảm thấy hơi khó chịu.
Vậy là bà Nguyễn sẽ phản đối họ…
“Nhưng mẹ anh lại đề nghị chúng ta chuyển về đó ở…”