Có vẻ như bà Nguyễn đối xử tốt với cô, không có biểu hiện gì là không muốn cô và Nguyễn Thiên Lăng sống chung cả.
Hay là bà Nguyễn thay đổi ý kiến, đồng ý việc họ sống chung cũng nên.
Giang Vũ Phi suy nghĩ lạc quan, bữa cơm này ăn rất vui vẻ, ngon miệng.
Ăn cơm xong, Nguyễn Thiên Lăng bị ông Nguyễn gọi vào thư phòng.
Giang Vũ Phi đang định chơi cờ cùng ông nội thì bị bà Nguyễn giữ lại, bà ta nói với ba chồng: “Ba, con có vài thứ muốn cho Vũ Phi xem, ba chơi cờ với chú Trung một lát được không?”
Nguyễn An Quốc cười nhạt hỏi: “Xem cái gì?”
Bà Nguyễn biết ba chồng không tín nhiệm mình, bà ta cười nói: “Chỉ là vài thứ con đã giữ lại thôi.”
“Đi đi.” Nguyễn An Quốc phất tay, gọi chú Trung: “Lão Trung, chú đến chơi cờ với tôi một lúc.”
“Được.” Chú Trung cười đi đến.
Bà Nguyễn đưa Giang Vũ Phi lên lầu.
Giang Vũ Phi căng thẳng đi theo sau lưng bà ta, không biết bà Nguyễn định cho cô xem thứ gì.
Bà ấy đã nói là những đồ bà ấy cất giữ, có lẽ là những thứ rất quan trọng.
Giang Vũ Phi suy đoán, cũng rất mong chờ.
Bà Nguyễn đưa cô vào phòng ngủ của mình, bảo Giang Vũ Phi ngồi xuống ghế sofa.
Bà Nguyễn lấy hai món đồ từ trong két sắt ra, đi về phía cô, ngồi trước mặt cô.
“Cháu xem đi đã.” Bà đưa cho cô một bản tài liệu giống như báo cáo.
Giang Vũ Phi nghi ngờ nhận lấy, nhìn thấy trên đầu có viết mấy chữ “Phiếu chẩn đoán Bệnh viện thành phố Đệ Nhất”.
Mối nghi ngờ trong lòng cô càng lớn hơn.
Bác gái đưa cô xem cái này làm gì?
Giang Vũ Phi tiếp tục xem, càng xem càng thấy kinh hãi.
“Nguyễn Thiên Lăng từng trúng độc?” Cô bối rối thốt lên, thật khó có thể tin nổi.
Nhìn phản ứng của cô, ánh mắt bà Nguyễn trở nên lãnh đạm.
“Việc này cô không biết ư?” Bà lạnh lùng hỏi.
Cô cũng biết sao?
Giang Vũ Phi vội giải thích: “Bác gái, bác chưa biết cháu bị mất trí nhớ phải không. Những chuyện trong hơn hai năm qua cháu đều không nhớ gì hết. Nguyễn Thiên Lăng, ông nội và bác sĩ ở bệnh viện đều biết chuyện này.”
“Cô mất
trí nhớ?” Lần này đến lượt bà Nguyễn kinh ngạc.
“Đúng ạ.”
Bà Nguyễn nhìn sâu vào mắt cô, không nhìn ra bất cứ ý gian dối gì trong mắt cô.
Hoặc là cô ta thực sự mất trí nhớ, hoặc là cô ta ngụy trang quá tốt.
“Tại sao cô lại mất trí nhớ?”
“Vì tai nạn xe.”
“Chuyện xảy ra lúc nào?”
Giang Vũ Phi nói nói ra thời gian, cùng một ngày Nguyễn Thiên Lăng gặp nạn.
Nhưng bà Nguyễn không biết chính xác ngày Nguyễn Thiên Lăng gặp nạn, chỉ biết anh gặp nạn trong khoảng mấy ngày đó.
Trong lòng bà ta có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Nguyễn Thiên Lăng gặp nạn có liên quan đến Giang Vũ Phi?
Bà ta đè nén cảm xúc nghi hoặc trong lòng xuống, thản nhiên nói: “Tôi mặc kệ cô thật sự mất trí nhớ hay giả vờ. Tôi chỉ muốn hỏi cô, vì sao sau khi làm những chuyện như vậy, cô còn dám quay lại, còn dám tiếp tục sống chung với con trai tôi?”
“Bác gái… câu này của bác là có ý gì?”
Cô đã làm gì sao?
Giang Vũ Phi có dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ chuyện xảy ra trong quá khứ không có đơn giản như vậy?
Bà Nguyễn cầm phiếu chẩn đoán, nói: “Biết tại sao con trai tôi lại trúng độc không? Bởi vì người hạ độc nó là cô.”
“Cháu ư?” Giang Vũ Phi lập tức tái mặt: “Không thể nào!”
Cô không thể hạ độc người khác, tuyệt đối không thể nào!
“Chính là cô, Thiên Lăng cũng biết là cô. Lúc trước Thiên Lăng không nỡ buông tay cô, vẫn luôn không để cô bỏ nó mà đi, vì muốn thoát khỏi nó nên cô đã hạ độc nó. Sau đó cô trốn thoát, không biết trốn đi đâu, Thiên Lăng cũng không truy cứu trách nhiệm của cô, chúng tôi cũng bỏ qua cho cô.”