“Cái này là đủ rồi.” Giang Vũ Phi cầm lấy cái hộp, mỉm cười nói: Bác gái rất tốt với em, đây là quà gặp mặt bác cho em. Bác còn nói không phản đối việc chúng ta sống với nhau.”
“Thật ư?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Bà Nguyễn đi từ phòng ngủ ra, nhẹ nhàng nói với con trai: “Con còn coi mẹ là người không thấu tình đạt lý thật hả? Con thích, làm sao mẹ nỡ bắt con từ bỏ.”
Giang Vũ Phi nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
Chính bởi vì Nguyễn Thiên Lăng thích cô, cho nên dù cô đã hạ độc anh, bà Nguyễn cũng sẽ chấp nhận cô sao?
Chấp nhận như thế này sẽ khó chịu biết bao, uất ức biết bao…
“Mẹ, mẹ nghĩ được như vậy thì thật tốt quá rồi.” Nguyễn Thiên Lăng hơi cong môi, nụ cười có chút thản nhiên.
Nếu thực sự chấp nhận thì sao không đưa tờ giấy đăng ký kết hôn kia đưa cho anh?
Đương nhiên anh không tin lời mẹ anh nói.
Nụ cười của bà Nguyễn cũng có chút cứng nhắc, bà ta vội đề nghị: “Mẹ thấy không còn sớm nữa, chi bằng các con cứ ở lại đây đi.”
“Không, ở đây đông người quá, không có chỗ cho bọn con đâu.” Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên nói.
Bà Nguyễn trừng mắt nhìn anh: “Trong nhà có thể thiếu phòng của con sao? Mẹ cũng bảo người sắp xếp phòng của Vũ Phi rồi, các con chuyển về đây, sống chung với mọi người cho vui.”
“Không cần!” Nguyễn Thiên Lăng không muốn nói nhiều, kéo Giang Vũ Phi và nói: “Chúng ta về thôi.”
Giang Vũ Phi gật đầu, tối nay cô cũng không muốn ở đây.
Hiện giờ lòng cô đang rối như tơ vò, muốn tạm thời tránh ánh mắt của mọi người.
Nếu không thì nhìn thấy họ, cô sẽ nhớ lại chuyện cô đã hạ độc Nguyễn Thiên Lăng như thế nào.
Bà Nguyễn không giữ được họ, đành phải để cho họ đi.
---
Nguyễn Thiên Lăng lái xe đưa Giang Vũ Phi trở về nhà của họ, trên đường đi thần sắc Giang Vũ Phi vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có biểu hiện gì bất thường.
Trở lại Phi Nhi castle, Nguyễn Thiên Lăng nói với cô vài câu rồi đến thư phòng xử lý chuyện công việc.
Mấy
ngày hôm nay tuy anh không đến công ty, nhưng mỗi ngày đều phải giành thời gian làm việc.
Giang Vũ Phi ở dưới lầu xem tivi với thím Lý.
Trong phim truyền hình, nam chính và nữ chính không được ở bên nhau, bởivì người nhà nam chính phản đổi kịch liệt.
Con đường tình yêu của bọn họ rất gian nan, xem cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu trong lòng...
Trước đây Giang Vũ Phi đã xem loại phim này nên vẫn còn nhớ.
Nếu đã đau khổ như vậy, tại sao vẫn còn muốn ở bên nhau chứ?
Chi bằng chia tay đi, chia tay sẽ nhẹ nhàng, tự do hơn.
Thế nhưng những người trong cuộc đều mù quáng, càng đau khổ lại càng không nỡ từ bỏ đối phương.
Giống như cô bây giờ vậy, dù cô đã từng hạ độc Thiên Lăng, suýt làm anh mất mạng.
Cô không thể vì nguyên nhân này mà rời xa anh, đơn giản chỉ là vì không nỡ.
Rời xa anh, đau đớn giống như cắt một miếng thịt trên người cô vậy, làm gì có ai muốn cắt một miếng thịt trên người mình đâu?
“Thím Lý.” Giang Vũ Phi nghiêng đầu nhìn thím Lý, cười hỏi: “Trước kia tình cảm của tôi và Thiên Lăng ra sao?”
Thím Lý cũng không dám nói lung tung: “Giống như lúc trước tôi đã nói, theo tình tình chạy, trốn tình tình theo. Có điều hiện nay hai người đã hái được quả ngọt, có thể ở bên nhau.”
Thực sự hái được quả ngọt sao?
Vì sao cô lại cảm thấy không yên tâm và không an toàn vậy…
Chắc chắn Nguyễn Thiên Lăng đã dặn dò thím Lý không cho bà nói lung tung, xem ra cũng không thể moi được gì từ miệng bà ấy rồi.
Giang Vũ Phi lại nhớ đến nữ giúp việc xinh đẹp kia đã gặp vào ngày hôm đó.