Nguyễn Thiên Lăng nghe xong, sắc mặt lập tức âm trầm.
“Em không dự định có con?"
Lời nói này của anh là có ý gì, chẳng lẽ bây giờ anh muốn có con?
Giang Vũ Phi hoảng sợ.
Mặc dù tuổi thực tế của cô là hai mươi hai tuổi, nhưng mà trong lòng cô, cô vẫn cho là mình vừa mới tròn hai mươi tuổi thôi, vẫn rất trẻ tuổi.
Nếu không gặp phải Nguyễn Thiên Lăng, ở tuổi này của cô, cô hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện yêu đương và kết hôn, càng đừng nói đến chuyện sinh con.
Hiện tại mà sinh con, cô rất khó có thể tiếp nhận.
"Đúng vậy, bây giờ em vẫn không có dự định có con, chúng ta còn chưa kết hôn, không thể có con sớm như vậy được." Giang Vũ Phi gật đầu nói, nghĩ nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng cô sớm một chút, để anh chuẩn bị tâm lý.
Nhưng theo như Nguyễn Thiên Lăng thấy, kết hôn không phải là vấn đề.
"Bây giờ chúng ta có thể kết hôn, sau khi kết hôn thì có thể có con."
"Nhưng mà em còn chưa chuẩn bị cho việc kết hôn..."
"Vũ Phi, chúng ta đã kết hôn một lần rồi, chuyện này không cần chuẩn bị, đi nhận giấy chứng nhận là được. Em muốn cử hành hôn lễ lúc nào thì cử hành hôn lễ lúc đó."
Giang Vũ Phi lắc đầu nói: "Chuyện kết hôn sau này hãy nói, chuyện có con cũng để sau này hãy nói đi."
Nguyễn Thiên Lăng lập tức trở nên gấp gáp: "Sau này là lúc nào?"
Anh đi đến nắm lấy bả vai cô, trầm giọng nói: "Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, vì sao không thể kết hôn? Chẳng lẽ em không yêu anh, không muốn lấy anh?"
"Không phải, là vì thật sự quá nhanh..." Giang Vũ Phi bất lực giải thích.
Đáng tiếc Nguyễn Thiên Lăng căn bản có không nghe.
"Nhanh hồi nào? Lúc trước chúng ta không làm biện pháp tránh thai, đoán chừng em cũng mang thai rồi. Hiện tại kết hôn vừa đẹp, sau khi kết hôn thì sinh con. Vũ Phi, em không muốn một đứa con sao? Một đứa con của chúng ta?"
Vẻ mặt Giang Vũ Phi kinh ngạc.
Trong bụng cô, thật sự đang mang thai một đứa bé sao?
Con cô và Nguyễn Thiên Lăng...
Giang Vũ Phi tưởng tượng đến bộ dáng của đứa bé, nhưng mà làm sao cũng không tưởng tượng
được.
Trong ý thức của cô hoàn toàn không có khái niệm có con, thật giống như bạn hỏi một cô bé mười mấy tuổi, hỏi cô bé có mong chờ đứa con của mình hay không?
Cô bé sẽ nhìn bạn với vẻ rất mờ mịt, không biết vì sao đột nhiên bạn lại hỏi vấn đề không thuộc về thế giới của cô bé.
Bản thân cô vẫn là một đứa trẻ, làm sao lại chờ mong một đứa trẻ ra đời...
Cho dù thi thoảng chờ mong, đó cũng là chờ mong ở rất lâu sau này, không phải là ở hiện tại.
Giang Vũ Phi nhìn Nguyễn Thiên Lăng, nghi hoặc hỏi anh: "Anh rất muốn có một đứa con?"
Nguyễn Thiên Lăng gật đầu không chút do dự, nói: "Đúng! Anh rất muốn, Vũ Phi, chúng ta sinh một đứa được không?"
"…"
Cô đã đánh giá thấp tâm lý nóng vội của Nguyễn Thiên Lăng.
Ngày đó bọn họ xác định quan hệ yêu đương, ngày thứ hai liền lên giường, ngày thứ ba nữa anh đề nghị kết hôn.
Cô đã hoài nghi, nếu lúc ấy cô đồng ý kết hôn, ngày thứ tư anh sẽ muốn một đứa con.
Tốc độ này, nhanh đến mức cô hoàn toàn không có cách nào thích ứng.
Tại sao anh lại phải vội vàng như thế?
Là sợ cô khôi phục trí nhớ, sau đó rời xa anh sao?
Lòng Giang Vũ Phi vừa mới bình phục lại, giờ lại bắt đầu bất an.
"Không được! Bây giờ em không muốn có con, Nguyễn Thiên Lăng, anh không cần nói nữa." Cô không kiên nhẫn đẩy anh ra, đứng dậy đi đến phòng ngủ.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi thẳng lên, mặt không cảm xúc hỏi cô: "Nếu như lần này em mang thai, em có giữ lại không?"
"..." Giang Vũ Phi xoay mạnh người, kinh ngạc đối mặt với anh.
Đôi mắt tĩnh mịch của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô chằm chằm, tiếp tục hỏi: "Em có giữ lại không?"