Giang Vũ Phi vội vàng gật đầu: "Được ạ, mời bác đi theo cháu."
Giang Vũ Phi dẫn bà ta đi thăm quan khắp nơi…
Lúc bà Nguyễn đi vào phòng ngủ của bọn họ, ánh mắt bà ta nhìn vào chiếc giường lớn king size trong phòng ngủ.
Không biết có phải là ảo giác của Giang Vũ Phi hay không, cô cảm giác ánh mắt bà Nguyễn hình như lạnh đi một chút.
Giang Vũ Phi lúng túng cười nói: "Bác gái, cháu lại dẫn bác đi xem thư phòng của Nguyễn Thiên Lăng nhé."
"Không cần, Thiên Lăng quản lý Nguyễn thị, trong thư phòng sẽ có rất nhiều tài liệu quan trọng, thường xuyên ra vào không tốt, dễ làm mất đồ." Bà Nguyễn dửng dưng nói, trong lời nói ẩn chứa thâm ý.
"... Bác nói đúng, về sau cháu nhất định sẽ chú ý."
Giang Vũ Phi mỉm cười nói, không có dáng vẻ không vui nào.
Ánh mắt bà Nguyễn chuyển động, kéo tay cô qua cười nói: "Cháu nhìn xem cháu vẫn còn trẻ, Thiên Lăng một lòng lo làm việc nên không biết chăm sóc bản thân.
Thanh niên các cháu tụ lại một chỗ, lại càng không biết tiết chế.
Vì suy nghĩ cho hai đứa, bác thấy hay là hai đứa chuyểnvề nhà cũ ở đi. Bây giờ bác đang rất rảnh, sau khi nhượng lại chức chủ tịch hội đồng quản trị thì quyết định ở nhà hưởng phúc thanh nhàn.
Cũng có thể giúp đỡ chăm sóc Thiên Lăng, thuận tiện chỉ bảo cháu một số thứ."
Giang Vũ Phi không rõ, vì sao bà Nguyễn luôn đề nghị bọn họ chuyển về đó ở.
Rõ ràng bà ấy không thích cô, vì sao còn muốn bọn họ về đó ở chứ?
Có lẽ bà ấy hy vọng Nguyễn Thiên Lăng có thể chuyển về đó.
Cô chẳng qua là thuận tiện thì mang theo thôi.
"Bác gái, chuyện chuyển về nếu như Nguyễn Thiên Lăng không có ý kiến, cháu cũng không có ý kiến gì." Giang Vũ Phi cười nói, ném vấn đề cho Nguyễn Thiên Lăng.
Chuyện này quả thật là cần Nguyễn Thiên Lăng quyết định, cô không làm chủ được.
Nhưng mà thái độ của Nguyễn Thiên Lăng rất kiên định, hình như anh không muốn trở về…
Bà Nguyễn cười càng hiền lành: "Cháu thật sự cho rằng bác không hiểu sao, kỳ thật Thiên Lăng chỉ nghe lời cháu nói, nó ở đây cũng là vì suy nghĩ cho cháu.
Chỉ cần cháu đồng ý chuyển về, nó cũng sẽ về."
Vấn đề lại bị ném trở lại!
Nếu cô không đáp ứng thì sẽ gánh trên lưng tội chia rẽ Nguyễn Thiên Lăng và người nhà.
Nếu đáp ứng, lỡ như Nguyễn Thiên Lăng tức giận thì sao?
Còn nữa, cô chưa quen thuộc với căn nhà ấy lắm, cô còn chưa có lấy Nguyễn Thiên Lăng mà, làm sao không biết xấu hổ mà ngồi trong nhà anh được...
Giang Vũ Phi có vẻ khó xử, nói: "Bác gái, không phải là cháu không muốn chuyển về nhà cũ, thật sự cháu với Nguyễn Thiên Lăng vừa mới ở bên nhau thôi, trước mắt chúng cháu chỉ là đang yêu đương..."
Bà Nguyễn lập tức hiểu ý của cô.
“Đứa nhỏ này, còn câu nệ những quy củ này à. Trước kia cháu vốn chính là con dâu của Nguyễn gia chúng ta, bây giờ trở về sẽ không có người nào nói gì. Hơn nữa cũng không phải kêu hai đứa ở lại luôn đâu, chỉ là bác thấy gần đây Thiên Lăng gầy đi, định kêu nó về nhà điều dưỡng một thời gian."
"Nhưng mà..."
Giang Vũ Phi còn muốn nói gì đó, bà Nguyễn nghiêm mặt lại, cắt ngang lời cô:
"Quyết định như vậy đi, hai đứa chuyển về đi. Haiz, bác là mẹ, ngày ngày không thể nhìn thấy con trai mình, trong lòng rất khó chịu."
"..."
Hình như cô không có lý do gì để cự tuyệt...
"Vũ Phi, cháu thương bác gái một chút được không? Quan hệ của Thiên Lăng và bác càng ngày càng bất hòa, bác chỉ muốn cứu vãn tình mẫu tử của chúng ta..." Trong mắt bà Nguyễn đột nhiên trào nước mắt.
Giang Vũ Phi lập tức hoảng hốt: "Xin lỗi, bác gái, bác đừng buồn, cháu đồng ý với bác là được chứ."
"Thật sao?" Bà Nguyễn mừng rỡ hỏi.
"Vâng!" Giang Vũ Phi gật đầu, dù sao cô cũng không có quyền từ chối.