Toàn thân cô mềm nhũn không có chút sức lực, anh còn chưa làm gì, cô đã rất căng thẳng, bụng dưới cũng truyền đến một cảm giác kích thích dâng trào.
“Nguyễn Thiên Lăng... anh đừng làm bậy... bây giờ vẫn là ban ngày, hơn nữa chúng ta ở nhà chung, không phải ở Phi Nhi castle.” Giang Vũ Phi lắp bắp nói.
Không phải chỗ của mình thì đừng làm bậy, nếu không sẽ rất dễ mất mặt.
Nguyễn Thiên Lăng lại không nghĩ nhiều như vậy.
Anh bế cô đến bên giường, cúi người đặt cô lên giường, một tay giữ cổ chân cô, lòng bàn tay rất ấm.
Tim Giang Vũ Phi đập càng lúc càng nhanh.
Mỗi lần anh khẽ chạm vào cô, cô đều không chống chế được mà run lên.
“Này, thật sự không được mà!” Cô nhấc chân khẽ đạp anh ra, chân còn lại cũng bị anh nắm chặt.
“Nhanh buông ra đi!”
Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn không để ý tới lời cô nói.
----
Anh chỉ động ngón tay như thế, không làm gì khác.
Giang Vũ Phi chịu đựng vô cùng vất vả, nhưng lại không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ phát ra âm thanh lạ.
Nhưng cô khó chịu như vậy mà anh còn có thái độ bình thản.
Quá đáng...
Giang Vũ Phi mơ màng trừng mắt nhìn anh, cắn răng gằn giọng: “Tên khốn nhà anh!”
“Anh vẫn còn nhớ em từng nói tới định nghĩa khốn khiếp.” Nguyễn Thiên Lăng nói nhỏ vào tai cô.
“...” Giang Vũ Phi.
----
Đặc biệt là trong hoàn cảnh toàn thân cô không có sức lực, thân thể có cảm giác, anh vẫn là bộ mặt thờ ơ, bình thản đó, giống như mèo đang vờn chuột.
Bộ dạng anh như vậy khiến cô thấy mình thật xấu hổ…
“Khốn khiếp!” Giang Vũ Phi càng nghĩ càng thấy tức, phát ra tiếng quát khàn khàn trong chăn.
Đáng tiếc giọng nói của cô đang run rẩy, cô phẫn nộ mà nghe như đang làm nũng.
Cặp mắt đen âm trầm của anh chăm chú nhìn cô, tim Giang Vũ Phi lại đập loạn lên lần nữa.
Cô sợ nhất là anh dùng ánh mắt đáng sợ này
nhìn cô. Mỗi lần anh nhìn cô như vậy, cô liền không thể thoát khỏi sự say mê.
Cơ thể rắn chắc của Nguyễn Thiên Lăng giống như một con mãnh thú, nghiêng người xuống…
Giang Vũ Phi cảm nhận được khí thế của anh, sợ tới mức toàn thân co lại.
Ngón tay của người đàn ông giữ cằm cô, mắt cụp xuống nhìn cô chăm chú.
Môi mỏng cong lên đầy tà mị, giọng anh khàn khàn: “Giang Vũ Phi, em hãy ghi nhớ một chuyện!”
“...”
“Lòng anh, có thể dùng hành động của anh chứng minh.”
“...” Hành động gì?
Giang Vũ Phi ngây ngốc chớp mắt, cô còn chưa phản ứng lại.
Nguyễn Thiên Lăng thu ý cười nơi khóe miệng lại, nghiêm túc nói những lời trước giờ chưa từng nói: “Nếu như anh không yêu em, vậy thì anh sẽ không muốn em nữa! Nếu như anh còn muốn em, chứng tỏ rằng trong lòng anh chỉ có em.”
Giang Vũ Phi ngẩn người ra. Nguyễn Thiên Lăng giữ cằm cô, không cho cô cơ hội phản kháng, hôn lên môi cô.
Lúc này, anh đang dùng hành động để chứng minh lòng anh.
----
Sau khi kết thúc, Giang Vũ Phi ngủ thiếp đi.
Cô nằm co người trên giường, trên người đắp một cái chăn tơ tằm mỏng, một chân thò ra khỏi chăn.
Lộ ra cái chân thon nhỏ trắng mịn.
Nguyễn Thiên Lăng nằm cạnh cô, dựa vào đầu giường, cầm tài liệu đọc.
Anh xem mấy dòng chữ lại nghiêng đầu nhìn cô vài phút.