Cô nhìn chăm chú, thấy một chiếc xe đậu bên ngoài căn nhà, một cô gái đang đứng trước cửa xe.
Một cô gái dáng người cao gầy, thân hình quyến rũ.
Vì cách khá xa, cô nhìn không rõ tướng mạo của cô ta, nhưng cô cảm thấy dáng vẻ cô ta có chút quen thuộc.
Giang Vũ Phi chăm chú nhìn cô ta, đột nhiên nhớ tới cô ta chính là cô gái thần bí đó.
Cô sớm đã nghi ngờ cô ta không phải người làm. Nếu như là người làm, vì sao khi chuyển đến đây lại không nhìn thấy cô ta.
Rốt cuộc cô ta là ai, muốn làm gì đây?
Giang Vũ Phi đang muốn quay người gọi Nguyễn Thiên Lăng, cô gái đó lại nhanh chóng ngồi vào trong xe, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
“Đang nhìn gì vậy?” Nguyễn Thiên Lăng đi tới, ôm cô từ phía sau.
Giang Vũ Phi nghĩ ngợi hỏi anh: “Anh có quen biết một cô gái rất đẹp không? Tóc cô ấy xoăn xoăn, dáng người cao hơn em vài phân, mắt rất to, lại rất dài, trông rất đẹp.”
Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt, nhẹ giọng hỏi: “Em từng nhìn thấy cô ta à?”
“Dạ, lúc nãy cô ta mới đứng ở bên ngoài.” Giang Vũ Phi chỉ vào chỗ lúc nãy người đó đứng: “Nhưng cô ta đã bỏ đi ngay.”
Nhưng cô có thể xác định, người đó cố ý để cô nhìn thấy.
Tại sao cô ta lại muốn để cô nhìn thấy mình?
Là để nhắc nhở cô, cô nên lên mạng nghe cô ta kể chuyện sao?
Từ sau ngày lên mạng đó, Giang Vũ Phi không lên QQ nữa, cô không muốn biết chuyện quá khứ.
Cô luôn trốn tránh, giống như đà điểu sống ngày nào biết ngày đó.
Nhưng cô muốn trốn tránh, người ta lại không cho cô trốn tránh.
“Cô ta là ai?” Giang Vũ Phi quay đầu hỏi Nguyễn Thiên Lăng.
Người đàn ông cụp mắt, lạnh nhạt nói: “Không phải người làm.”
“Anh biết cô ta là ai? Rốt cuộc cô ta là ai?” Giang Vũ Phi căng thẳng gặng hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng lại không muốn trả lời câu hỏi này.
Người phụ nữ đó hẳn là Nhan Duyệt.
Thật đúng là âm hồn bất tán, tưởng như cô ta không làm gì cả, nhưng
ở đâu cũng có bóng dáng cô ta.
Mỗi lần cô ta xuất hiện, Nguyễn Thiên Lăng đều cảm thấy rất phiền chán.
Anh từng thích cô ta, tán thưởng cô ta, nhưng bây giờ anh càng ngày càng không thích cô ta.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh có chuyện gì giấu em đúng không?” Giang Vũ Phi có thể nhìn ra chút manh mối thông qua biểu cảm của anh.
Nguyễn Thiên Lăng mím môi, anh xoay người cô lại, nhìn thẳng vào cô.
Trầm mặc thật lâu, anh mới nói: “Cô ta là Nhan Duyệt, là bạn gái cũ của anh.”
Giang Vũ Phi bỗng mở to đôi mắt, cô hoàn toàn không ngờ người thần bí đó lại là bạn gái cũ của anh.
“Cô ta còn yêu anh?”
“Ai biết được cô ta.” Nguyễn Thiên Lăng tỏ vẻ khinh thường: “Vũ Phi, người đàn bà đó không đơn giản, luôn muốn chia rẽ chúng ta. Nếu như em có gặp thì đừng tin lời cô ta.”
Giang Vũ Phi gật đầu.
Cô chợt nhớ đến cái móng tay được sơn màu mà hôm nay nhìn thấy.
Là cô ta cố ý để lại sao?
Cô nói chuyện này cho Nguyễn Thiên Lăng biết.
Nguyễn Thiên Lăng trước giờ cũng biết việc Nhan Duyệt sống ở căn nhà này, chỉ có Giang Vũ Phi không biết.
Anh không mong Giang Vũ Phi nghe được lời đồn đại gì rồi hiểu lầm anh.
Nguyễn Thiên Lăng ôm chặt vai cô, nói: “Anh phải nói thật với em một chuyện.”
Giang Vũ Phi liền hồi hộp: “Chuyện gì?”
Cô rất sợ chuyện anh nói ra là chuyện cô không thể chấp nhận.
“Trước khi chúng ta về đây, Nhan Duyệt vẫn luôn sống ở đây, ngủ ở phòng ngủ của chúng ta trước đây.” Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng nói.
Giang Vũ Phi lập tức có cảm giác buồn nôn.