Cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau trước mặt cha sứ, sau đó hai người họ ôm hôn nhau, cha sứ tuyên bố buổi lễ kết thúc...
Nghi thức chấm dứt, người thân của hai liên tục tiến lên chúc phúc.
Giang Vũ Phi cũng để lộ ra nụ cười chúc phúc.
Cô đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, chuẩn bị đứng dậy rời đi thì lại phát hiện ngồi bên cạnh mình là một chàng trai tuấn tú mặc âu phục đen.
“Ngưỡng mộ hôn lễ của bọn họ đến vậy sao?” Người đàn ông liếc mắt nhìn về phía cô, nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt anh ta nhìn cô rất quen thuộc, hình như cô và anh ta có quen biết nhau.
Trong mắt anh ta hàm chứa cảm giác ôn hòa, hơn nữa còn có chút quan tâm...
Giang Vũ Phi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Anh là ai?”
“Tiêu Lang.”
Giang Vũ Phi không kịp phản ứng, cô chỉ có cảm giác cái tên này rất quen thuộc.
Tiêu Lang nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, mắt anh lập tức u ám: “Em đã hoàn toàn quên anh rồi sao?”
Giang Vũ Phi giật mình, cô nhớ thím Lý đã từng nói qua. Trước đây cô và người đàn ông tên Tiêu Lang này từng có tình cảm, xém chút nữa bọn họ đã đính hôn.
Chỉ là vào ngày đính hôn, Tiêu Lang đột nhiên bỏ đi, sau đó không xuất hiện trong buổi lễ đính hôn.
Sau mấy tháng biến mất, anh ta đã trở lại, còn rất quan tâm đến cô...
Lúc cô bị mất trí nhớ nằm viện, anh ta còn cử người đến hỏi cô có gặp anh được hay không. Lúc ấy cô đã từ chối, sau đó hoàn toàn không để tâm đến người này nữa.
Giang Vũ Phi ngạc nhiên nhìn Tiêu Lang, tại sao anh ta lại ở đây?
“Từ sau khi em ra khỏi nhà Nguyễn gia, anh vẫn luôn đi theo em.” Tiêu Lang nhếch môi cười nói, giống như đoán được suy nghĩ của cô.
“Tại sao anh lại đi theo tôi? Làm sao anh biết tôi sẽ ra khỏi nhà Nguyễn gia?” Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, hoài nghi hỏi anh.
Cô ấy hết sức phòng bị đối với anh...
Đôi mắt Tiêu Lang càng thêm tối đi, nhưng khóe miệng anh vẫn luôn ẩn chứa nụ cười ôn hòa.
“Anh vẫn luôn tìm kiếm cơ hội gặp em,
cho nên cử người quan sát hành động của em. Rốt cuộc hôm nay cũng tìm được cơ hội và gặp em.”
Giang Vũ Phi càng trở nên cảnh giác: “Anh muốn gặp tôi làm gì?”
Tiêu Lang khẽ cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn gặp em một lần, xem em sống có tốt không. Lần trước, sau khi em bị Nguyễn Thiên Lăng bắt đi, anh vẫn chưa được gặp em. Lúc ấy không thể cứu em từ trong tay anh ta ra, anh cảm thấy rất có lỗi.”
Giang Vũ Phi biết được chuyện cô bỏ trốn, sau đó bị Nguyễn Thiên Lăng bắt về từ Nhan Duyệt.
Chẳng lẽ những điều đó đều là sự thật sao?
“Vũ Phi, em thật sự quên hết tất cả rồi sao, kể cả anh cũng quên sao?” Tiêu Lang nhẹ giọng hỏi cô.
Giang Vũ Phi mờ mịt nhìn bộ dạng anh, áy náy lắc đầu: "Xin lỗi..."
Tiêu Lang khẽ cười khổ trong lòng: “Không sao, ít nhất em cũng quên Nguyễn Thiên Lăng, trong lòng anh cũng thấy dễ chịu.”
Vừa nghe đến tên Nguyễn Thiên Lăng, sắc mặt Giang Vũ Phi trắng nhợt, dáng vẻ có hơi không khỏe.
Cô đứng lên nói: “Xin lỗi, tôi phải đi trước.”
Nói xong, cô vội vàng đi ra bên ngoài.
Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, cô dâu chú rể và người thân đang chụp ảnh lưu niệm.
Giang Vũ Phi liếc mắt nhìn họ, chân vẫn tiếp tục bước đi.
“Xin hỏi cô là bạn bè bên nhà gái phải không? Vậy thì qua chụp ảnh chung đi?” Một chàng trải mỉm cười tiến lên hỏi cô.
Ý đồ của đối phương rất rõ ràng, là muốn đến bắt chuyện với cô.
Giang Vũ Phi xấu hổ lắc đầu: “Tôi không phải.”
Chàng trai càng vui vẻ hơn: “Vậy cô là bạn bè bên nhà trai sao? Sao tôi không nhìn thấy cô?”
“Chúng tôi chỉ đi ngang qua, thuận tiện đến xem hôn lễ của họ thôi.”