Có người nói, chữa trị hết nỗi đau do tình cảm để lại cần thời gian ít nhất ba năm.
Giang Vũ Phi có cảm giác chỉ sợ có dùng cả đời, cô cũng không thể khỏi hẳn...
Ba chữ “Nguyễn Thiên Lăng” này chính là cái gai trong tim cô.
Cô vừa nghĩ đến là tim như bị đâm một nhát dao, sau đó lại đau đớn một trận.
Giang Vũ Phi càng nghĩ càng khổ sở, làm sao bây giờ, rốt cuộc không có cách nào ôm anh, hôn anh.
Không thể ngửi thấy mùi hương trên người anh, nhìn thấy nụ cười của anh.
Cũng không có cách nào cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch lúc anh ôm cô.
Anh và cô sẽ không có quan hệ gì nữa, từ nay về sau bọn họ sẽ trở thành người dưng...
Giang Vũ Phi chưa bao giờ biết, chỉ tưởng tượng đến cảnh sau khi rời xa Nguyễn Thiên Lăng cũng khiến cô đau khổ đến như vậy.
Nếu sau này cô thật sự không thể gặp lại anh, cô nhất định sẽ khó chịu cả đời...
Giang Vũ Phi chậm rãi, ngẩn ngơ vừa đi vừa nghĩ.
Tiêu Lang yên lặng đi theo bên cạnh cô, anh nhìn chăm chú vào cô, nhưng cô lại không hề cảm nhận được.
Dưới chân có một bậc thang, Giang Vũ Phi không nhìn thấy, cô bước một bước, lập tức chao đảo.
“Coi chừng!” Tiêu Lang nhanh chóng kéo tay cô lại, khiến cô lao vào ngực anh.
Mũi của Giang Vũ Phi chạm vào lồng ngực anh, có thể ngửi thấy được mùi hương nam tính dễ chịu.
Nhưng lại là mùi hương lạ lẫm...
Cô vội vã đẩy người anh ra, cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Đột nhiên bị cô đẩy ra, trong lòng Tiêu Lang thấy hụt hẫng.
Đã rất lâu rồi anh không được ôm cô, vừa rồi cảm giác lúc ôm cô, khiến anh sinh ra một ảo giác.
Giống bọn họ quay trở về khoảng thời gian trong quá khứ...
Có điều khoảng thời gian rất ngắn ngủi ấy, anh lại không trân trọng nó.
“Không cần khách khí... Em đi đường cẩn thận một chút, đừng có thất thần nữa...”
“Ừm, cảm ơn.” Giang Vũ Phi cúi đầu xuống, quay người tiếp tục đi.
Cô đi rất chậm, đó là bởi vì cô bị trật chân lúc ở khu nhà Nguyễn gia.
Cô chỉ có thể đi từ từ, nếu
đi nhanh quá thì chân cô sẽ đau nhức.
Tất nhiên Tiêu Lang cũng đi sau lưng cô, giống như anh nhất định phải đi theo cô, dù là đi đến chân trời góc biển...
Mà bọn họ cũng không biết, cách đó không xa có người lén lút dùng điện thoại di động chụp lại toàn bộ hành động của bọn họ.
---
Sắc trời dần dần tối đi.
Nguyễn Thiên Lăng hiên ngang lái chiếc xe thể thao màu đen dừng trước khách sạn Kim Đế, người giữ xe của khách sạn nhanh chóng tiến đến mở cửa xe cho anh, cung kính hoan nghênh anh đã tới.
Anh bước xuống xe, chỉnh sửa âu phục một chút, đi nhanh vào trong khách sạn.
Hôm nay “phòng tổng thống” ở tầng cao nhất của khách sạn Kim Đế đã được bao trọn.
Vô cùng lộng lẫy xa hoa, một buổi tối thôi mà giá cũng đến sáu con số.
Khoản tiền lớn như vậy, chỉ vì một bữa tối trong ánh nến lấp lánh vào tối hôm nay.
Nguyễn Thiên Lăng đi đến ban công, hai người phục vụ mặc áo sơ mi trắng, áo khoác đen, thêm nơ bướm trên cổ đang trang trí trong phòng.
99 đóa hoa hồng Champagne được gói lại tinh tế đặt trong lẵng hoa.
Cái bàn hình chữ nhật đã được phủ khăn trải bàn trắng tinh.
Giữa hai bên bàn, có để khung nến hình tam giác.
Quản lý tự mình dẫn phục vụ mang thức ăn lên.
Bộ dao nĩa bằng bạc sáng như gương, mỗi một món ăn đều có sẵn nắp đậy. Tất cả món ăn đều được giữ nhiệt, có thể bảo quản đồ ăn trong vòng ba tiếng vẫn còn độ nóng như cũ.
Đồ ăn tổng cộng hai phần, mỗi một phần có bảy món ăn.
Phục vụ phân chia đồ ăn ở hai bên bàn, sau đó lặng lẽ đẩy xe đồ ăn ra khỏi phòng.