Bà cô nói rất đúng.
Hiện giờ anh rất hối hận, rất muốn xem.
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng tìm được weibo của bà cô, tìm được ảnh chụp lúc bà cô trở lại thành phố A.
Bà post tất cả bốn bức ảnh, có ba bức là ảnh anh và Giang Vũ Phi chụp chung với nhau.
Trong bức ảnh, hai người họ nhìn rất hòa hợp, nét mặt đều tươi vui, kỹ thuật chụp ảnh của bà cô rất chuyên nghiệp. Nguyễn Thiên Lăng vui vẻ lưu lại ba bức ảnh đó, sau đó gửi đến di động.
Anh đặt bức ảnh anh ôm Giang Vũ Phi đứng cạnh bờ sông làm hình nền di động.
Như vậy mỗi lần mở điện thoại ra, anh đều sẽ nhìn thấy ảnh chụp chung của họ…
Nguyễn Thiên Lăng chăm chú nhìn vào Giang Vũ Phi trên di động, cười một cách cưng chiều, ngon tay anh vuốt nhẹ lên mặt cô, đôi mắt có chút si mê…
Giang Vũ Phi à, đến bao giờ em mới có thể hoàn toàn thuộc về mình anh đây?
---
Lạ nhà, Giang Vũ Phi không quen.
Trời sáng tinh mơ, cô đã mở mắt tỉnh dậy.
Cô đánh răng rửa mặt, thay đồ, mở cửa đi ra ngoài.
Nữ giúp việc ở hành lang nhìn thấy cô bước tới gần cúi đầu mỉm cười hỏi: “Cô Giang, tối qua cô ngủ có ngon không?”
Giang Vũ Phi gật đầu cười: “Rất ngon.”
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời cô đi theo tôi.”
“Cảm ơn.” Giang Vũ Phi nói.
Nữ giúp việc mỉm cười: “Cô Giang không cần khách sáo như vậy, cô là khách quý của thiếu gia nhà chúng tôi, cũng chính là khách quý của chúng tôi, tiếp đãi chu đáo là việc chúng tôi nên làm.”
Trong lòng Giang Vũ Phi vô cùng cảm động, nữ giúp việc ở đây đều rất biết chừng mực.
Giống như các nhà tài phiệt trên tivi vậy, nơi đâu cũng tràn ngập hơi hướng của lễ nghi.
Nhưng mà nếu so sánh, cô vẫn thích Phi Nhi castle hơn.
Ở đó, người làm rất hiền hậu, rất chân tình, sống chung với họ, cô cảm thấy rất thoải mái.
Ở đó, cô cảm giác giống như đang sống ở nhà vậy…
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Giang Vũ Phi không khỏi tối đi.
Nơi đó, vẫn còn có thể
là nhà của cô sao?
Đi theo nữ giúp việc xuống lầu, Giang Vũ Phi đến phòng ăn.
Tiêu Lang ga lăng đứng dậy kéo ghế cho cô: “Em ngồi đi.”
“Cảm ơn.” Giang Vũ Phi mỉm cười ngồi xuống.
Tiêu Lang đi đến đầu kia của chiếc bàn dài rồi ngồi xuống, tư thế anh ngồi thẳng lưng, giống như quý tộc Anh Quốc, dùng cơm theo đúng lễ nghi tiêu chuẩn.
Giang Vũ Phi nhìn chiếc bàn dài khoảng hơn hai mét, thấy có chút không biết nói gì.
Cô quen ngồi ở chiếc bàn tròn nhỏ, đột nhiên ăn sáng ở chiếc bàn dài như vậy khiến cô cảm thấy không quen.
Tiêu Lang rũ khăn ăn, đặt lên đầu gối, khẽ mỉm cười hỏi cô: “Anh đã bảo người làm chuẩn bị bữa sáng kiểu Trung Quốc và kiểu phương Tây, em muốn ăn loại nào?”
“Bình thường anh ăn kiểu nào?’ Giang Vũ Phi hỏi lại.
“Kiểu phương Tây.”
“Vậy tôi cũng ăn kiểu phương Tây.”
Cô là khách, anh là chủ, cô không muốn vì cô mà anh phải thay đổi khẩu vị.
Tiêu Lang nghe xong, thản nhiên căn dặn người làm mang đồ ăn lên.
Rất nhanh, một đám người đã bưng lên rất nhiều món ăn phong phú.
Đồ ăn tổng cộng có hai phần, mỗi phần đều được để trong chén đĩa bằng bạc sáng bóng, mỗi phần đều có khoảng bảy tám món ăn.
Giang Vũ Phi thầm líu lưỡi, bữa ăn sáng thôi có cần phải nhiều như vậy không?
Người làm đặt đồ ăn xuống, chỉ còn lại mấy người đứng đó cung kính phục vụ họ, còn lại đều lui xuống hết.
Tiêu Lang nhẹ nhàng nói với cô: “Ăn đi, không cần khách sáo.”
Giang Vũ Phi cầm dao dĩa lên, nhưng cảm giác ăn không nổi.