“Ồ, không có gì… chỉ là viết ra những tâm nguyện và đau khổ, sau đó chôn dưới tán cây… Ha ha, có phải là rất trẻ con không?” Tống Hiểu Đồng xấu hổ cười nói.
Giang Vũ Phi cảm thấy Tống Hiểu Đồng là một người con gái hết sức thuần khiết.
Cô lắc đầu cười, nói: “Tôi không thấy trẻ con gì cả, tôi cảm thấy phương pháp đó rất hay. Chôn những bực dọc khó chịu đi thì sẽ không còn bực dọc khó chịu nữa.”
“Đúng như vậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Cô Giang, cô có điều gì buồn phiền không, muốn cùng tôi chôn sự phiền não đó đi không?”
Giang Vũ Phi cảm kích gật đầu: “Được.”
…
Hai người ngồi dưới tán cây, Tống Hiểu Đồng đưa giấy note và bút cho cô: “Cô viết những phiền não của cô vào giấy trước, sau đó cuộn tròn lại như thế này, buộc bằng sợi chỉ này rồi cho vào trong bình là được.”
“Ừ, tôi biết nên làm thế nào.”
Giang Vũ Phi ngồi xuống đất, đặt tờ giấy note lên gối, viết những việc cô muốn chôn giấu một cách cẩn thận.
Cô ghi mấy tờ liền, rồi theo lời Tống Hiểu Đồng nói, cuốn tròn giấy lại, buộc bằng sợi chỉ và cho vào trong bình, đậy nắp lại.
Tống Hiểu Đồng đã đào giúp cô một cái hố: “Cô Giang, hố này là của cô, cô hãy cho những cái bình này vào đi.”
“Năm nay tôi hai mươi hai tuổi, cô bao nhiêu tuổi?” Giang Vũ Phi đột nhiên hỏi cô.
“Tôi hai mươi mốt.”
"Chúng ta cũng gần bằng tuổi nhau, cô gọi tên tôi là được rồi, không cần gọi tôi cô Giang đâu.”
“Vậy em gọi chị là chị Vũ Phi nhé.”
“Được.”
Ánh mặt trời le lói qua kẽ hở của tán cây, chiếu vào người họ.
Giờ phút này thật là yên tĩnh và đẹp đẽ, họ đã cùng nhau chôn giấu phiền muộn, sau đó nhìn nhau cười, cảm giác như mới quen mà đã thân thiết.
---
Sau khi tạm biệt Tống Hiểu Đồng, Giang Vũ Phi trở về chỗ ở của Tiêu Lang.
Trời đã tối.
Cô đi vào phòng khách, nhìn thấy bác sĩ Tống cũng có mặt, không biết Tiêu Lang và bác sĩ Tống đang nói gì với nhau.
Sắc mặt của Tiêu Lang trở nên nặng nề, ánh mắt tối sầm lại.
Chủ đề mà họ nói hình như rất nghiêm trọng…
Thấy cô đến, Tiêu Lang
nhanh chóng lấy lại tinh thần, bước đến cười dịu dàng nói: “Em ra ngoài cả ngày, có mệt lắm không?”
Giang Vũ Phi lắc đầu cười: “Không mệt, bác sĩ Tống cũng tới sao, là tình trạng bệnh của tôi có vấn đề gì sao?”
Bác sĩ Tống đứng dậy cười nói: “Bệnh tình của cô không có vấn đề gì, tôi đến đây chỉ muốn nhanh chóng thôi miên cho cô, ngày mai tôi phải đi có việc, cho nên muốn điều trị cho cô ngay trong ngày hôm nay.”
“Hôm nay?” Giang Vũ Phi hơi sững sờ.
Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần gì cả…
Tiêu Lang nhìn thấy sắc mặt cô không khỏe, sự vui mừng của anh cũng tan biến: “Vũ Phi, em không muốn hồi phục trí nhớ sao?”
“Không phải… chỉ là cảm giác nhanh quá.”
“Cũng không có gì, cô Giang, cô không cần lo lắng, cô hồi phục trí nhớ thì trí nhớ hiện tại cũng không biến mất. Chỉ là tìm lại cho cô đoạn kí ức bị thiếu kia thôi, bản thân cô sẽ không bị ảnh hưởng gì.”
Đối với cơ thể cô thì không có ảnh hưởng gì.
Nhưng đối với tình cảm và cuộc sống của cô thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn…
Trước kia cô vẫn nghi ngờ những lời Nhan Duyệt đã nói, hôm nay sau khi gặp Tống Hiểu Đồng, cô mới biết giữa cô và Nguyễn Thiên Lăng thực sự đã xảy ra những chuyện khó xử.
Vì muốn trốn tránh anh, cô đã phải chạy trốn đến thành phố D xa xôi như vậy…
Cho nên vấn đề giữa cô và anh thực sự rất nghiêm trọng.
“Vũ Phi, em còn băn khoăn điều gì?” Tiêu Lang nhíu mày hỏi han ân cần, do dự một lát anh cũng nói ra: “Nếu như em không muốn làm bây giờ, có thể chờ em quyết định rồi làm!”