Đột nhiên, Giang Vũ Phi thốt lên tiếng rên đau đớn, thân thể run rẩy dữ dội.
Tình trạng của cô không ổn…
“Cô ấy không ổn rồi, mau đánh thức cô ấy!” Tiêu Lang vội vàng nói với bác sĩ Tống.
Bác sĩ Tống lạnh lùng: “Còn chưa đến lúc.”
Sắc mặt Tiêu Lang thoáng trầm xuống, giọng nói cũng trở nên hung dữ: “Ông không nhìn thấy cô ấy sắp không chịu được nữa à? Cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ sẽ làm hại đến sức khỏe của cô ấy!”
“Cậu đừng vội, vẫn chưa tới lúc…”
“Tôi bảo ông đánh thức cô ấy!” Tiêu Lang tức giận, toàn thân tỏa ra khí thế khiến người khác sợ hãi.
Bác sĩ Tống nhíu mày nhìn anh, nói một cách miễn cưỡng: “Bây giờ mà đánh thức cô ấy, sẽ thất bại trong gang tấc.”
Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên có một khẩu súng ngắn chĩa vào thái dương của ông ta.
Tiêu Lang chĩa súng vào ông ta, giọng âm trầm lạnh lùng: “Tôi bảo ông đánh thức cô ấy ngay lập tức! Ngay bây giờ!”
Bác sĩ Tống không còn cách nào khác đành nhấn nút vào đồng hồ quả quýt, tiếng chuông vang lên, lập tức đánh thức Giang Vũ Phi.
Khi Giang Vũ Phi tỉnh lại, Tiêu Lang đã cất súng đi.
“Vũ Phi, em không sao chứ?” Anh nhanh chóng bước lại chỗ cô, ngồi xuống căng thẳng nhìn cô.
Trán Giang Vũ Phi đầm đìa mồ hôi, hơi thở gấp gáp, trong mắt tràn ngập sự hoảng loạn.
“Vũ Phi… em sao vậy?” Tiêu Lang khẽ gọi cô: “Em nhớ ra gì rồi?”
Giang Vũ Phi vẫn ngơ ngác, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ.
“Vũ Phi, em nói gì đi! Em sao vậy?”
Giang Vũ Phi chuyển tầm mắt, miêng hơi há ra: “Tôi…”
Cô nhìn thấy một hình ảnh.
Hình ảnh rất mơ hồ, nhưng trong nháy mắt cô lại thấy rất rõ ràng.
Cô nhìn thấy cô cầm một cây kéo, đâm đầu kéo sắc nhọn vào ngực Thiên Lăng!
Giang Vũ Phi giơ tay phải lên, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, cảm thấy khó tin.
Cô đã làm gì vậy?
Cô đã dùng kéo đâm vào tim Nguyễn Thiên Lăng!
Giang Vũ Phi cảm thấy như không thở nổi, sao cô có thể làm chuyện đáng sợ như vậy được?
Đúng
là cô đã hại anh…
Ngực anh bị thương không phải là tai nạn, mà đó là do cô làm!
Suýt nữa cô đã giết chết anh!
“Vũ Phi, rốt cuộc em làm sao vậy?” Tiêu Lang dựa vào người cô, lo lắng hỏi cô.
Dáng vẻ của cô khiến cho người ta lo lắng, rốt cục cô có hồi phục trí nhớ hay không?
“Cô Giang, cô hồi phục trí nhớ rồi sao?” Bác sĩ Tống chăm chú nhìn cô, trầm giọng khẽ hỏi.
Giang Vũ Phi đột nhiên lấy lại tinh thần vội vàng lắc đầu: “Không có!”
“Không ư? Nhưng phản ứng của cô thật kỳ lạ, giống như cô đã nhớ ra gì đó.” Bác sĩ Tống tiếp tục gặng hỏi.
Giang Vũ Phi vẫn lắc đầu: “Thực sự tôi không nhớ gì hết, chỉ là thấy những hình ảnh tồi tệ, nhưng quá mơ hồ, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”
Lời nói của cô là thật, nhưng cô vẫn giấu giếm hình ảnh cuối cùng.
“Có nghĩa là, em vẫn chưa nhớ ra chuyện gì cả?” Tiêu Lang khẽ hỏi cô.
Giang Vũ Phi nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, gần như chưa nhớ ra gì cả.”
“Không sao, không nhớ ra thì bỏ đi.” Tiêu Lang thở phào, anh trấn an cô, tười cười nói.
Bác sĩ Tống nhíu mày lạnh lùng nói: “Tôi biết là sẽ thất bại trong gang tấc mà! Hay nhân lúc này có thời gian, làm lại lần nữa!”
“Không cần.” Tiêu Lang đứng lên, quay người lạnh băng nhìn ông ta: “Bác sĩ Tống, ông có thể về, chuyện hôm nay dừng ở đây!”
“Nhưng mà…”
“Người đâu, tiễn khách.” Tiêu Lăng thấp giọng ra lệnh đuổi khách.