Tiêu Lang lấy lại tinh thần, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
“Mở tivi.”
“Vâng.”
Địch Sinh mở chiếc tivi treo trên tường, hình ảnh nhấp nháy, bên trong hiện ra một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.
Ông ta ngồi trước một cái bàn lớn, mặc chiếc áo trắng bên trong, áo đen khoác ngoài.
Ông ta chính là ba của Tiêu Lang, Tiêu Tử Bân.
Tiêu Tử Bân dựa vào ghế da, hai ngón tay kẹp điếu xì gà, khuôn mặt lạnh như băng không chút biểu cảm.
Đôi mắt chim ưng sắc bén rét lạnh như lưỡi dao, khiến người khác không dám nhìn trực tiếp.
Tiêu Lang cung kính đứng trước tivi, cung kính gập người chín mươi độ: “Phụ thân, người có dặn dò gì ạ?”
“Tiêu Lang, con không biết việc mình đã làm sai sao?” Tiêu Tử Bân lạnh lùng hỏi.
Tiêu Lang chớp mắt, sắc mắt xấu đi.
Anh vẫn không đứng thẳng người lên: “Phụ thân, con biết là con không làm theo kế hoạch. Xin hãy cho con thêm chút thời gian nữa, lần sau con đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Người đàn ông trong màn hình khẽ ngước mắt nhìn, ánh mắt càng thêm vẻ sắc bén nham hiểm.
“Tại sao không nghe lời bác sĩ Tống? Tại sao không để con bé đó hồi phục trí nhớ?”
“…” Tiêu Lang vẫn giữ nguyên tư thế cúi người chín mươi độ, anh mím môi không giải thích gì cho mình.
Lúc này, tất cả lời giải thích đều không có tác dụng.
“Phụ thân, lần sau con sẽ không vậy nữa.”
“Tiêu Lang, con biết không, con đã lãng phí rất nhiều thời gian của ta.”
“Con xin lỗi.”
“Chúng ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, đến nay quyết không thể để thất bại trong gang tấc. Tiêu Lang, con nhớ kĩ cho ta, bất kể lúc nào cũng không được xử trí theo cảm tính!” Giọng Tiêu Tử Bân lạnh lùng, lại vô hình khiến cho người khác có cảm khác nghẹt thở, nguy hiểm.
Tiêu Lang trầm giọng nói: “Con biết rồi.”
“Được, ta sẽ cho con thêm một cơ hội, rút ra một bài học, lần sau không cho phép lại phạm sai lầm như vậy nữa.” Tiêu Tử Bân nói xong liền tắt cuộc gọi video.
Tiêu Lang thẳng người lên, mím môi, cởi cúc áo sơ mi.
Ngón tay thon dài của anh từ từ cởi
bỏ nút áo, sau đó cởi áo vứt xuống sàn nhà, lộ ra thân hình rắn chắc.
“Đem roi đến đây.” Anh quỳ xuống, lạnh lùng nói với Địch Sinh ở phía sau.
“Thiếu gia…”
“Anh muốn chống lại mệnh lệnh sao?” Giọng Tiêu Lang vẫn lạnh lùng như cũ.
“Vâng!” Địch Sinh quay người đi lấy roi.
Roi làm từ da bò, có thể quấn tới mấy vòng trên tay, rất chắc chắn.
Địch Sinh cầm roi trong tay, đứng phía sau anh, nhìn những vết roi mờ mờ, đan chéo vào nhau trên lưng anh, chần chừ không dám ra tay.
Tiêu Lang cụp mắt, lạnh lùng nói: “Một trăm cái.”
“Thiếu gia, quá nhiều!”
“Đánh đi!” Không một trăm cái, phụ thân sẽ không hài lòng.
Lần này anh chống lại mệnh lệnh của phụ thân, ngăn cản Giang Vũ Phi hồi phục trí nhớ, đã chọc giận phụ thân.
Anh không một trăm cái, làm sao ba nguôi giận.
Nếu phụ thân không nguôi giận, sẽ không giao những việc này cho anh nữa, ông ấy sẽ sai người khác làm.
Người khác sẽ không hề nương tay đối với Giang Vũ Phi.
Vì cố hết sức bảo vệ Giang Vũ Phi, anh đành cắn răng chịu một trăm cái roi này.
“Đừng chần chừ nữa, bắt đầu nhanh lên!” Tiêu Lang trầm giọng nói.
Địch Sinh thấy anh cố chấp, đành phải cầm roi lên, dùng rức đánh.
“Vút…vút…”
Tiếng roi vang khắp thư phòng, nghe thật kinh hoàng khiếp sợ.
Nhưng thư phòng cách âm rất tốt, người bên ngoài sẽ không nghe được âm thanh bên trong, càng không nhìn thấy màn bạo lực đẫm máu bên trong.