Giang Vũ Phi dựa vào tấm lưng rộng của anh, ngửi mùi hương đặc biệt trên người anh, trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào.
“Anh muốn cứ cõng em về nhà sao?”
"Ừ." Nguyễn Thiên Lăng hừ nhẹ một tiếng.
Giang Vũ Phi lén cười một cái: "Nhưng mà đường vẫn còn rất xa, anh có thể chịu nổi không?"
"Chưa thử làm sao biết anh không thể?" Nguyễn Thiên Lăng nói lại một câu.
Anh không khoác lác hứa với cô cái gì, cũng không nói câu nếu mệt sẽ bỏ cô xuống.
Anh chỉ nói là, chưa thử làm sao biết không thể...
Anh muốn thử, hơn nữa vẫn cố gắng thử.
Giang Vũ Phi thích kiểu đàn ông này, người đàn ông rất cố gắng, rất nghiêm túc, không từ bỏ cho tới giây phút cuối cùng…
Cô lắc lư hai chân, hai tay ôm cổ của anh, ngước mắt lên nhìn vì sao trên trời.
"Nguyễn Thiên Lăng, hôm nay em cảm thấy rất vui."
"Niềm vui của em chỉ đơn giản như vậy?"
"Đúng vậy." Chỉ đơn giản như vậy, không cần cuộc sống giàu sang, cũng không cần danh lợi địa vị, chỉ cần được ở bên người mình yêu, vô cùng đơn giản nhưng rất hạnh phúc.
Cổ họng Nguyễn Thiên Lăng nhấp nhô, anh rất vui vì cô có thể cảm thấy hạnh phúc.
Thật sự thì, anh đã nợ cô quá nhiều, những việc đền bù này căn bản không tính là gì...
"Vũ Phi, nguyện vọng lớn nhất của em là gì?"
Giang Vũ Phi ngẫm lại, nói: “Thật ra em không có nguyện vọng to lớn gì, em hy vọng nhất chính là có một gia đình hạnh phúc, một gia đình thật sự của chính em..."
Như vậy lòng cô sẽ có cảm giác rất an toàn và trung thành.
Nguyễn Thiên Lăng ngước mắt lên trầm thấp nghiêm túc nói: "Anh cho em một gia đình, được không?"
"..." Giang Vũ Phi chợt nhớ tới Nhan Duyệt, còn đứa con trong bụng cô ta nữa.
Nếu như Nguyễn Thiên Lăng không phải người đàn ông mà cô yêu, cô nhất định sẽ nói, các người mới là người một nhà.
Nói không chừng cô còn có thể trách Nguyễn Thiên Lăng không chịu trách nhiệm...
Nhưng khi cô lạc vào thế giới kỳ lạ rồi cô mới biết, tình cảm này, thật sự không thể điều khiển bằng lý trí.
Cô ôm sát cổ của Nguyễn Thiên Lăng, thấp giọng
hỏi: "Nhan Duyệt thì sao..."
"Giang Vũ Phi, em nghe rõ cho anh, anh không yêu cô ta. Đứa bé đó là tai nạn, anh hoàn toàn không biết cô ta sẽ mang thai. Anh đã sớm chia tay với cô ta rồi, em không thể phán anh tử hình bởi vì cô ta vô tình mang thai."
Giang Vũ Phi cắn môi nói: "Em không phán anh tử hình, bằng không thì bây giờ cũng sẽ không cho anh cõng em... Em cũng biết em không nên trách anh, nhưng mà trong lòng em thật sự rất để ý, em không thể hoàn toàn không quan tâm được..."
"Vậy em muốn để ý cả đời sao?" Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại.
Giang Vũ Phi kinh ngạc, đúng vậy, chẳng lẽ cô muốn để ý cả đời sao?
Giang Vũ Phi cụp mắt nói: "Em không muốn chú ý cả đời, nhưng mà bây giờ, trong lòng em vẫn không thể hoàn toàn không quan tâm được... Nguyễn Thiên Lăng, chúng ta đổi lập trường mà suy nghĩ, nếu như em có em bé của người đàn ông khác, anh sẽ không để ý đến sao?"
"Anh sẽ để ý!" Nguyễn Thiên Lăng không chút do dự trả lời: "Nhưng mà anh sẽ không buông tha cho em, chỉ cần em lựa chọn anh, anh sẽ không buông tha cho em."
Giang Vũ Phi bỗng nhiên cảm thấy thật hổ thẹn, vì sao cô không kiên định được như anh vậy?
Là cô yêu anh không đủ sâu đậm sao?
"Vũ Phi, chúng ta đổi chỗ như vậy, nếu em có em bé của người đàn ông khác, nhưng em không muốn có con, em có hy vọng anh tiếp tục tiếp nhận em không?"
"..." Giang Vũ Phi trầm mặc không nói gì.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không hỏi gì nữa.
Anh cõng cô yên lặng đi dọc theo đường, tài xế lái xe yên lặng đi theo phía sau bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách nhất định.