Đêm qua cô đồng ý cho anh ngủ trong phòng ngủ, quan hệ bọn họ lại trở về gắn bó như keo như sơn như khoảng thời gian trước.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong Giang Vũ Phi xuống lầu, thím Lý nhìn thấy cô, mừng rỡ vẫy tay về phía cô: "Cô Giang, cô mau đến xem tivi!"
"Tivi cái gì?" Giang Vũ Phi nghi hoặc đi đến, liền thấy tivi màn hình tinh thể lỏng trên vách tường, đang phát một tin tức.
Trong màn hình, Nguyễn Thiên Lăng mặc âu phục thủ công đắt tiền, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trước mặt một đám phóng viên, tiếp nhận câu hỏi phỏng vấn của phóng viên….
"Anh Nguyễn Thiên Lăng, buổi sáng hôm nay anh đột nhiên công bố tin tức vài ngày sau sẽ cử hành hôn lễ, là thật hay là giả?"
"Xin hỏi anh Nguyễn Thiên Lăng, sắp cử hành hôn lễ với anh là con gái phó thị trưởng Nhan, tiểu thư Nhan Duyệt sao?"
"Khoảng thời gian trước mẹ của anh Nguyễn phu nhân tự mình nhận Nhan tiểu thư vào nhà Nguyễn gia ở, khi đó các người đã xác định thời điểm kết hôn rồi sao?"
"Nghe nói Nhan tiểu thư mang thai con của anh, tin tức này có thể tin được không?"
...
Đối mặt câu hỏi sắc bén của phóng viên, Nguyễn Thiên Lăng chỉ hơi cười, cũng không trả lời. Vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh ngăn cản dòng người, Nguyễn Thiên Lăng thong dong đi đến trước một chiếc xe con, khom người ngồi vào...
Thím Lý mừng rỡ hỏi Giang Vũ Phi: "Giang tiểu thư, thiếu gia định kết hôn với cô sao?"
“Chắc là vậy." Đêm qua anh nói, muốn cô lấy anh, hôm nay anh liền công bố tin tức kết hôn, tốc độ của anh cũng quá nhanh...
Nhưng anh làm cái gì cũng rất nhanh chóng, hình như cô cũng quen rồi.
Thím Lý cười nói: "Cái gì gọi là chắc vậy, người thiếu gia muốn kết hôn chắc chắn chính là cô, nhất định không sai."
Giang Vũ Phi cười cười, không nói gì thêm. Cô cũng xác định Nguyễn Thiên Lăng kết hôn với cô, nhưng mà người bên ngoài lại nhận định là anh cử hành hôn lễ với Nhan Duyệt...
Giang Vũ Phi ngồi xuống trên ghế sofa, đúng lúc đó điện thoại của cô vang lên, là mẹ cô
Vương Đại Trân gọi điện thoại tới.
Giang Vũ Phi không cần đoán, cũng biết vì sao mẹ gọi điện thoại tới đây. Cô không biết nên giải thích như thế nào, có chút đau đầu nhận điện thoại.
"Alo, mẹ..."
"Vũ Phi, con có xem tivi không vậy? Vì sao trên tivi nói Thiên Lăng muốn cử hành hôn lễ một lần nữa? Có phải hai đứa đã ly hôn hay không, có phải vẫn gạt mẹ không nói cho mẹ biết đúng không?" Vương Đại Trân kích động hỏi, Giang Vũ Phi đã biết rõ bà sẽ có phản ứng này.
"Đúng vậy, con với anh ấy đã ly hôn từ lâu rồi..."
“Cái gì? Chuyện này xảy ra lúc nào, sao mẹ không biết gì hết?” Vương Đại Trân khiếp sợ hỏi: “Vũ Phi, có phải con đủ lông đủ cánh rồi đúng không, chuyện lớn như vậy cũng không nói với mẹ một tiếng! Con muốn mẹ tức chết đúng không?”
"Mẹ, xin lỗi, con cũng là không muốn làm cho mẹ lo lắng..."
“Như thế này còn làm cho mẹ lo lắng hơn thì có! Chuyện ly hôn lớn như vậy mà con không thương lượng với mẹ, trong mắt con còn có mẹ hay không, mẹ cực khổ nuôi con khôn lớn, con lại đối xử với mẹ như vậy sao? Khó khăn lắm con mới gả vào nhà giàu, sao con lại ngốc như vậy, nói ly hôn là ly hôn ngay…”
Giang Vũ Phi nghe mẹ nổ pháo ầm ầm, chỉ có thể bất đắc dĩ đưa di động ra xa một chút.
Vương Đại Trân ở đầu kia mắng cô nửa giờ, mới nghỉ một hơi.
"Haiz, con thật sự muốn làm mẹ tức chết mà!" Vương Đại Trân ở đầu kia đau lòng thở dài.
“Con cho rằng được gả vào Nguyễn gia dễ dàng như vậy sao, mẹ luôn mong rằng con có thể được gả vào nhà tốt, sống một cuộc sống tốt đẹp, kết quả con lại không có chí khí như vậy… Haiz, con thật sự muốn làm mẹ tức chết mà…”