Có điều bà rất nhanh khôi phục lại thần thái, giả vờ ghét bỏ nói: “Con không phải do mẹ sinh ra! Con luôn hỏi vấn đề này, thế nào, tìm được cha mẹ ruột rồi ư?”
“Mẹ…” Giang Vũ Phi đứng dậy ngồi xuống trước mặt bà, tay nắm lấy tay bà. Cô ngẩng đầu nhìn bà, trong mắt lấp lánh hai hàng lệ: “Con thật sự không phải do mẹ sinh ra sao? Ba con cũng không phải là ba ruột của con, mẹ cũng không phải mẹ ruột của con sao?”
Đáy mắt Vương Đại Trân ngập tràn vẻ bối rối: “Cái con bé này, nói vớ vẩn cái gì thế! Con không phải do chúng ta sinh ra thì đến từ đâu? Xuất hiện từ khe nứt của tảng đá sao?”
“Mẹ, con muốn nghe mẹ nói thật…”
“Rốt cuộc con muốn như thế nào đây? Lời mẹ nói là sự thật, con không phải do chúng ta sinh ra vậy thì ai sinh ra? Có phải con thấy mẹ cứ luôn mắng con nên con nghi ngờ mẹ không phải là mẹ ruột của con không? Mẹ mắng con, chửi con cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi, nếu con cảm thấy khó chịu, mẹ không sợ con liền…”
Vương Đại Trân nói xong, đẩy cô ra, nói: “Được rồi, lớn như vậy còn khóc nữa, nhanh nào, mẹ nấu cơm cho mà ăn, sẽ nấu món con thích ăn nhất.”
Giang Vũ Phi đứng lên ngồi xuống ghế sofa.
“Mẹ, hôm nay có người nói với con, con là con gái của chú anh ta, con không phải con của ba và mẹ…”
Thân thể Vương Đại Trân bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt nhợt nhạt nói: “Con nghe ai nói? Chỉ nói hươu nói vượn, Vũ Phi, mẹ có thể nói với con là nếu con nghi ngờ ba mẹ không phải là ba mẹ cảu con, vậy con thật sự không có lương tâm rồi… Mẹ vất vả khổ sở mười tháng mới sinh con ra…”
“Mẹ, người đó nói ba con họ Tiêu, đúng không?”
“…” Lời nói của Vương Đại Trân lập tức bị nghẹn lại tại cổ họng, không nói được gì.
Giang Vũ Phi chú ý quan sát biểu cảm của bà,
không bỏ qua sự khiếp sợ và vẻ bối rối trong mắt bà. Trái tim cô lập tức chìm xuống đáy, nội tâm thật sự khó chịu…
“Là sự thật, đúng không?”
“Nói bậy…” Vương Đại Trân hơi bối rối phản bác: “Chỉ là lời nói lung tung từ một phía! Con chính là con của ba và mẹ sinh ra, con đừng nghe lời người khác đoán mò…”
“Mẹ, con vẫn luôn cảm thấy buồn vì tại sao con không giống ba cũng không giống mẹ. Bây giờ con mới biết, hóa ra con không phải con gái của ba mẹ.”
“Giang Vũ Phi!” Vương Đại Trân liền tức giận: “Con cho rằng chúng ta không phải, vậy con đi tìm ba mẹ sinh ra con đi! Con cút đi, đi tìm cha mẹ con đi, đừng nhận chúng ta nữa!”
“Mẹ…” Giang Vũ Phi ôm mặt khóc thành tiếng: “Con chỉ muốn biết chân tướng sự việc… mẹ cũng đừng gạt con được không? Ba mẹ ruột của con là ai thì đối với con ba mẹ vĩnh viễn là ba mẹ của con…”
Nghe tiếng cô khóc, Vương Đại Trân ỉu xìu, chán nản ngồi xuống. Trong mắt bà tràn ngập vẻ đau thương, nghe tiếng khóc của Giang Vũ Phi, trái tim bà càng khó chịu.
Bí mật bà chôn giấu hơn hai mươi năm qua, rốt cuộc cũng sắp bị vạch trần sao?
“Người đó là ai? Tại sao anh ta lại nói cho con biết chuyện này?” Lâu sau, Vương Đại Trân mới hỏi Giang Vũ Phi với dáng vẻ sa sút.
Giang Vũ Phi ngẩng đầu lên, gương mặt toàn là nước mắt: “Anh ấy tên là Tiêu Lang, Anh ấy nói ba của anh ấy và ba con là anh em ruột, anh ấy theo ý nguyện của ba anh ấy về thành phố A tìm kiếm người em trai đã thất lạc nhiều năm của ba anh ấy… Thế nhưng anh ấy tìm mãi không được, liền tìm từ những người trợ lý của ba con, thì tìm ra được ba con… sau đó là tìm được con…”