“Em làm rất chuẩn xác, không có sai. Không tin lời em nói thì em làm lại một lần nữa.”
Nguyễn Thiên Lăng vô cùng đồng ý: “Đi thôi, thử thêm một lần nữa... Không được, anh với em cùng đi vào, không chừng em làm sai cách.”
“... Không cần, tự em có thể làm được.”
“Đừng dài dòng, nhanh đi vào thôi.” Anh đi vào giúp cô, Giang Vũ Phi đỏ mặt cảm thấy không được tự nhiên.
Anh ở trước mặt giúp cô kiểm tra, căn bản là cô không chịu nổi.
“Nguyễn Thiên Lăng...”
“Sao vậy?”
“Bây giờ em không muốn đi tiểu, cho nên không thể kiểm tra. Hay là như vậy đi, sáng ngày mai kiểm tra, không phải trên giấy nói kiểm tra nước tiểu vào buổi sáng có kết quả chính xác hơn sao?”
Nguyễn Thiên Lăng ngẫm lại, gật đầu nói: “Được, sáng ngày mai kiểm tra.”
Giang Vũ Phi âm thầm thở ra một hơi: “Đừng quên ngày mai còn phải đến khu nhà chung.”
Nguyễn Thiên Lăng bất đắc dĩ xoa đầu cô: “Yên tâm đi, anh không có quên đâu.”
Tối hôm đó, Giang Vũ Phi đưa ra lý do không thoải mái để không cho Nguyễn Thiên Lăng đụng chạm.
Nguyễn Thiên Lăng lo lắng là cô thực sự mang thai, sợ không cẩn thận ảnh hưởng tới đứa bé, liền chịu đựng không chạm vào cô. Anh rất mong chờ đứa con này, cho nên đặc biệt cẩn thận từng li từng tí, không người nào hiểu anh quan tâm và khẩn trương...
Giang Vũ Phi lại không nghĩ đến chuyện đứa bé, cô nghĩ đến chuyện khác. Cả đêm cô cũng không được ngủ yên, cô mơ thấy nhiều giấc mơ phức tạp, bình minh sau khi cô thức dậy, những thứ trong mơ cô đều quên hết.
Sáng sớm rời giường, Nguyễn Thiên Lăng tự nhiên giúp cô kiểm tra.
Anh phải thấy cô làm, Giang Vũ Phi biết anh không nhìn thấy sẽ không chết tâm, nói không chừng còn kéo cô đi bệnh viện kiểm tra nữa.
Vì muốn chấm dứt sự phiền toái này, cô đành phải đỏ mặt kiểm tra trước mặt anh. Cô dùng chính xác cách sử dụng, kết quả que thử thai vẫn chỉ hiện lên một vạch.
Cô thật sự không mang thai, Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy rất thất vọng, có điều không biểu hiện trước mặt cô.
“Đi thôi, thu dọn đồ
đạc đi qua khu nhà chung.” Anh cười yếu ớt xoa đầu cô, không hề nhắc đến chuyện mang thai.
“Được.” Giang Vũ Phi mỉm cười, cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Ngồi vào trong xe, Nguyễn Thiên Lăng nói với cô: “Chuyện chúng ta kết hôn, em đừng nói với bọn họ.”
“Vì sao?”
Người đàn ông nhếch môi cười nhạt một tiếng: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Tâm tư Giang Vũ Phi cũng không ở chỗ này, cô gật đầu đồng ý: "Ừm, em sẽ không nói."
“Còn nữa, chúng ta chỉ ở hai ngày, buổi sáng hôm sau sẽ trở về.”
“Được.” Thời gian hai ngày đủ để cô biết rõ tất cả.
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới khởi động xe chạy về hướng khu nhà chung, ngày hôm qua ở khu nhà chung đã nhận được điện thoại nói anh sẽ trở về hai ngày.
Sáng sớm bà Nguyễn và Nhan Duyệt đã ngồi ở phòng khách chờ anh.
“Mẹ không hiểu nổi Thiên Lăng nghĩ như thế nào, kết hôn với con mà còn mang theo Giang Vũ Phi đến đây làm cái gì?” Bà Nguyễn lạnh mặt nói.
Nhan Duyệt rất thông minh, cô đương nhiên hiểu Nguyễn Thiên Lăng đã nghĩ gì. Cô ta kéo cánh tay bà Nguyễn cười nói: “Mẹ, kỳ thật cái này rất dễ lý giải. Cũng không phải là Lăng cam tâm tình nguyện đồng ý lấy con làm vợ, anh ấy nể mặt mẹ, còn nể mặt đứa bé trong bụng con nên mới đồng ý cho con một danh phận. Bây giờ Giang Vũ Phi là người phụ nữ anh ấy thích, nhất định là anh ấy đi đâu cũng đưa cô ta đi theo rồi. Hơn nữa, đoán chừng trong lòng anh ấy vẫn còn tức giận, cho nên định mang theo Giang Vũ Phi đến để chọc tức con, để con biết khó mà lui... Mẹ, con biết không nên khiến mẹ khó xử như vậy, nhưng mà con thật sự rất yêu anh ấy, con cũng muốn con của con có một mái nhà trọn vẹn...”