Trong vườn sau, Nguyễn An Quốc mặc đồ màu trắng đang tập Thái cực.
Giang Vũ Phi nhìn thấy mặt mũi ông hiền lành như vậy, không thấy giống lão gia gian trá mà Tiêu Lang nói. Có điều ông đã làm cho Nguyễn thị phát triển đến mức này thì có thể chứng minh ông thật sự không đơn giản.
Có những người nhìn thì thấy vô hại, nhưng thủ đoạn lại càng lợi hại. Nhan Duyệt chính là ví dụ tốt nhất, cho nên cô không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Ông nội.” Giang Vũ Phi khoác tay Nguyễn Thiên Lăng đi đến, cười gọi ông một tiếng.
“Vũ Phi tới rồi sao.” Nguyễn An Quốc dừng động tác, cười với cô rất hiền lành: “Sao lâu rồi cháu không tới thăm ông, ông nội nhớ cháu chết mất.”
Giang Vũ Phi tươi cười rạng rỡ, nói: “Cho nên cháu đặc biệt tới đây ở hai ngày với ông, ông có vui không?”
“Thật sao? Cháu có thể tới đây đương nhiên là ông rất vui.”
Giang Vũ Phi ngây thơ cười nói: “Cháu còn tưởng rằng ông nội sẽ chê cháu phiền.”
“Ha ha, chỉ cần cháu vui vẻ, cháu muốn ở bao lâu cũng không thành vấn đề.” Lời nói của Nguyễn An Quốc còn có thâm ý khác.
Giang Vũ Phi cười nói sang chuyện khác: “Ông nội, lần trước không thể đánh cờ với ông, cháu rất tiếc, bây giờ cháu muốn chơi cờ với ông vài ván.”
“Được, có điều ông cần rèn luyện cô thể trước, cháu tới học cùng với ông. Rèn luyện cơ thể xong chúng ta sẽ chơi cờ.”
“Vâng ạ!” Giang Vũ Phi gật gật đầu, cô lại nghiêng đầu nói với Nguyễn Thiên Lăng: “Anh đi làm đi, em ở đây với ông, em không muốn anh chậm trễ công việc vì em.”
“Hôm nay anh không đi làm, công ty không có việc gì, anh cũng muốn cùng hai người chơi vài ván.” Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên nói.
“Anh đi làm đi, đi đi, em không sao đâu.”
Giang Vũ Phi biết anh lo lắng cho cô, nhưng anh ở đây thì kế hoạch của cô không thực hiện được.
Nguyễn An Quốc nói với anh: “Thiên Lăng, ông nghe nói gần đây công ty xảy ra chuyện gì vậy?”
Nguyễn Thiên Lăng lập tức trầm sắc mặt: “Vâng! Ông nội yên tâm, cháu sẽ xử lý
tốt!”
“Cháu nên xử lý như thế nào? Lần này phiền phức không nhỏ, cháu nên nhớ không nên hành động theo cảm tính.” Nguyễn An Quốc lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng càng thêm khó coi: “Tóm lại là cháu sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Công ty xảy ra chuyện gì?” Giang Vũ Phi nghi hoặc hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn về phía cô, bình thản nói: “Không có chuyện gì lớn, một chút phiền toái.”
Cô không tin lời anh nói, nếu thật sự là một phiền toái, sao lão gia lại nói là phiền phức không nhỏ như vậy?
Cô biết, Nguyễn thị đã được giao cho Nguyễn Thiên Lăng quản lý từ lâu. Ông cụ ít quản chuyện công ty, bất kể là chuyện lớn nhỏ gì, ông đều để Nguyễn Thiên Lăng tự mình giải quyết. Nhưng mà lúc này đây, lão thái gia lại nói phiền phức không nhỏ...
Chuyện kia nhất định không đơn giản.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan tới cô, cô cũng không cần quan tâm.
“Bất kể là phiền toái lớn hay nhỏ, anh đều phải tự mình xử lý. Đi đi, đi làm đi, khoảng thời gian này anh lãng phí thời gian dành cho em quá.” Giang Vũ Phi kiên trì khuyên anh đi làm.
Nguyễn Thiên Lăng cho rằng cô lo lắng anh không đi làm, cô sẽ bị người nhà của anh nói này nói kia, mà lần này anh gặp phiền toái thực sự rất lớn.
“Được rồi, anh đi đến công ty, em có chuyện gì liền gọi điện cho anh nha... Buổi chiều anh sẽ tranh thủ về sớm.”
“Ừm, anh đi đi.” Giang Vũ Phi cười cười.
Nguyễn Thiên Lăng cưng chiều xoa đầu cô, dặn dò cô vài câu rồi mới đi.
“Vũ Phi, đến đây đánh cờ với ông đi.” Đột nhiên Nguyễn An Quốc lên tiếng nói.