Cái hộp quẹt cũng bị văng ra xa, rớt xuống mặt đường, lửa bị tắt đi.
Biến cố đột ngột không những khiến cho Giang Vũ Phi bất ngờ, ngay cả Tất Thế Xương cũng khó mà tin nó lại xảy ra!
Ông ta đã không dễ dàng gì bỏ rơi được người bám theo mình, có được cơ hội ngày hôm nay, không ngờ chỉ thiếu chút nữa thôi là đã thành công!
Lúc này, ông ta chỉ muốn bò dậy và bỏ chạy. Thế nhưng người thanh niên trấn áp ông ta động tác rất lanh lẹ, anh đấm một cú lên mặt ông ta, Tất Thế Xương ngất đi.
Giang Vũ Phi sợ hãi vẫn chưa kịp trấn tĩnh nhìn vào ân nhân cứu mạng mình, cô bỗng sững sờ.
“Là anh?”
Tiêu Lang cũng có chút ngạc nhiên, anh đứng thẳng người, đi đến trước mặt cô và giơ một cánh tay cho cô: “Cô không sao chứ?”
---
Khi Nguyễn Thiên Lăng mở cánh cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Giang Vũ Phi đang xõa tóc, ngồi một mình trên giường bệnh.
Cô quay lưng lại với anh, mặt hướng về phía cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Giang Vũ Phi bây giờ cho người ta một cảm giác rất cô đơn lạc lõng một cách khó gọi tên. Không hiểu tại sao, Nguyễn Thiên Lăng có chút không thích cái dáng vẻ như vậy của cô.
Đóng cửa lại, anh lặng lẽ đi đến bên cô, ngồi xuống dựa vào cô, bàn tay anh nắm lấy tay cô, nhìn đôi tay quấn đầy băng gạc, anh khẽ chau mày.
“Đau không? Còn bị thương chỗ nào nữa không?”
Giang Vũ Phi thu lại ánh nhìn, quay lại bình thản nhìn anh, rồi rút tay về: “Yên tâm đi! Tôi chưa bị thiêu chết.”
Nguyễn Thiên Lăng càng chau mày nhăn nhó: “Em yên tâm, Tất Thế Xương dám làm tổn thương em, anh tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho ông ta!”
Giang Vũ Phi khẽ nắm bàn tay lại, cơn đau ở tay không khỏa lấp được nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Nghĩ lại cảnh vô cùng nguy hiểm đáng sợ lúc đó, đến bây giờ cô vẫn còn ám ảnh trong lòng.
Nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cô có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi anh, nhưng sau cùng lại im lặng.
“Sao vậy?” - Nguyễn Thiên Lăng xoa xoa đầu cô, quan tâm hỏi cô.
“Không có gì! Chúng ta đi thôi, tôi có thể xuất viện được rồi.” - Cô đứng dậy, đi trước ra cửa
Đôi mắt đen sâu thẳm của Nguyễn Thiên Lăng có vẻ phức tạp nhìn theo dáng cô, anh cũng đứng dậy đi theo cô. Trên đường về nhà, hai
người không ai nói với ai câu nào, không khí có vẻ ngột ngạt khác thường.
Nguyễn An Quốc ở nhà nôn nóng chờ đợi hai người họ trở về, thấy hai người đi vào, ông vội vàng đứng dậy tiến về phía trước gấp gáp hỏi Giang Vũ Phi: “Vũ Phi, cháu sao rồi? Có bị thương ở chỗ nào không?”
Nhìn thấy ông nội quan tâm mình như vậy, một tia ấm áp len lỏi vào lòng Giang Vũ Phi.
Cô khẽ khàng cười đáp: “Ông nội, ông yên tâm, cháu không sao cả! Chỉ là tay bị trầy xước một chút, còn bị kinh sợ một phen nữa.”
Ông lão nhìn thấy cô thực sự không sao mới yên tâm đôi chút.
“Không sao là tốt rồi! Cháu mau lên phòng nghỉ ngơi, mọi việc sau này đã có ông nội đứng ra lo liệu, cháu sẽ không bị làm hại nữa.”
“Dạ! Cháu cám ơn ông.” - Giang Vũ Phi cảm kích nói.
Nguyễn An Quốc cười, phẩy tay: “Người một nhà, không cần khách sáo như vậy! Thiên Lăng, cháu đưa Vũ Phi lên lầu nghỉ ngơi, phải an ủi vợ cháu nhiều hơn, đừng để nó nghĩ bậy.”
“Dạ, ông nội.” - Nguyễn Thiên Lăng gật đầu tán thành.
Hai người về đến phòng ngủ, Giang Vũ Phi tìm chiếc váy ngủ rồi đi vào nhà tắm, không thèm nhìn Nguyễn Thiên Lăng một cái.
Người đàn ông sắc mặt trầm lặng, ngồi trên giường đợi cô bước ra.
Trong phòng tắm, Giang Vũ Phi chà xát thân thể gột rửa mùi xăng còn vương trên người. Lòng bàn tay được quấn băng trắng bị nước thấm ướt, vết thương nứt ra, máu từ bên trong thấm ra ngoài.
Cô đau đến nỗi nhăn nhó mặt mày, cắn chặt răng, cô tháo băng ra, vứt vào sọt rác.
Không quan tâm đến vết thương ở lòng bàn tay, cô cầm lấy bông tắm chà mạnh lên cơ thể. Cô vừa chà rửa vừa xuýt xoa, nước mắt từ nơi khóe mắt chảy ra cũng nhanh chóng bị nước cuốn đi.