Một gói thuốc, cô chia thành hai phần ngang nhau, cô cũng uống, cô không sao. Vì sao Nguyễn Thiên Lăng thiếu chút nữa chết?
Giang Vũ Phi nhớ tới chuyện trước kia Nguyễn Thiên Lăng nói với cô. Lần đó bọn họ ở thành phố H, sau khi cô bỏ thuốc anh, người đầu tiên phát hiện anh trúng độc là Nhan Duyệt. Như vậy lần thứ hai, người đầu tiên phát hiện anh trúng độc vẫn là Nhan Duyệt sao?
Giang Vũ Phi lập tức hỏi Nguyễn Thiên Lăng: “Em hỏi anh một chuyện, hai lần em bỏ thuốc anh, đều là ai phát hiện ra anh trúng độc đầu tiên?” Hỏi xong những lời này, đôi mắt cô nhanh chóng nhìn về phía Nhan Duyệt, rất đúng lúc nhìn thấy ánh mắt chấn động lại khủng hoảng của cô ta.
Trong lòng Giang Vũ Phi hơi hồi hộp, cô đã hiểu bảy tám phần. Không ngờ rằng cô sẽ nhìn qua, ánh mắt Nhan Duyệt lấp lánh, rất nhanh chóng khôi phục trấn định, nhưng trong khoảnh khắc đó, bối rối trong mắt cô ta, cô đã nhìn rành mạch.
Nguyễn Thiên Lăng theo ánh mắt cô nhìn sang, anh hồ nghi nheo mắt lại: “Mỗi lần đều là cô ta phát hiện đầu tiên.”
Quả nhiên là cô ta!
Giang Vũ Phi cười lạnh nói: “Nguyễn phu nhân, bà biết tôi gặp mặt Tiêu Lang, biết anh ấy nói cái gì với tôi không?”
Bà Nguyễn không hiểu nổi ý cô, bà ta nghi hoặc không nói gì. Giang Vũ Phi tiếp tục cười nói: “Lần đó bà nói với tôi, hai lần tôi bỏ thuốc Nguyễn Thiên Lăng, hai lần đều thiếu chút nữa lấy mạng anh ấy. Tôi vẫn rất hoài nghi, loại chuyện này thật sự là tôi làm sao? Cho dù tôi bỏ thuốc anh ấy, nhiều lắm cũng chỉ thuốc ngủ khiến cho anh ấy mê man, không phải là thuốc độc muốn lấy mạng anh ấy…”
Giang Vũ Phi thoáng ngừng lại, nói tiếp: “Hôm nay tôi gặp mặt Tiêu Lang, anh ấy hỏi tôi, chứng mất ngủ của tôi khỏi chưa. Tôi thấy rất kỳ lạ tại sao anh ấy phải hỏi tôi vấn đề này, anh ấy liền nói, trước kia anh ấy giúp tôi mua thuốc ngủ một lần, là trị chứng mất ngủ. Mà thời gian anh ấy nói, là trước một ngày so với ngày bà cho tôi xem sổ khám bệnh, tôi lập tức liền hiểu, lúc
trước tôi bỏ thuốc Nguyễn Thiên Lăng nhất định là thuốc ngủ anh ấy mua cho tôi. Tôi liền nói với anh ấy chuyện này, tôi nói thuốc anh ấy mua cho tôi có vấn đề, tôi cho Nguyễn Thiên Lăng uống thuốc, thiếu chút nữa lấy mạng anh ấy. Tiêu Lang nói không thể nào, anh ấy cũng thường xuyên uống loại thuốc đó, không hề có chút vấn đề nào. Với lại, thuốc anh ấy mua là cho tôi uống, anh ấy sẽ không hại tôi, cho nên thuốc tôi cho Nguyễn Thiên Lăng uống, tuyệt đối không có vấn đề.”
Giang Vũ Phi nhìn về phía Nhan Duyệt, chăm chú nhìn cô ta, nói tiếp: “Nếu thuốc của tôi không có vấn đề thì tại sao Nguyễn Thiên Lăng lại trúng độc? Tôi càng hiếu kỳ là vì sao hai lần người phát hiện anh trúng độc đều là cô, Nhan tiểu thư…”
“Giang Vũ Phi!” Nhan Duyệt bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội lại tái nhợt: “Cô đây là có ý gì, cô hoài nghi là tôi giở trò bên trong, khiến cho Lăng trúng độc sao?”
Giang Vũ Phi tao nhã cười nói: “Tôi cũng không có nói như vậy, là tự cô nói.”
“Cô... Cô ngậm máu phun người!”
“Có phải hay không, tôi tra một chút sẽ biết ngay!” Nguyễn Thiên Lăng chăm chú nhìn Nhan Duyệt, âm trầm lạnh lùng nói ra một câu. Bộ dạng anh như vậy, rõ ràng cho thấy anh tin tưởng chuyện Giang Vũ Phi nói…
Nhan Duyệt thoáng chốc chảy nước mắt, đau lòng gần chết giải thích: “Lăng, em không có... Em yêu anh như vậy, sao em lại hại anh. Anh không nên tin lời cô ta nói, cô ta chính là muốn chia rẽ chúng ta... Tâm tư cô ta thật đáng sợ, quá ác độc!”
Bà Nguyễn cũng đứng lên, bà ta nhíu mày do dự nói: “Thiên Lăng, những lời này cũng chỉ là lời nói của một bên Giang Vũ Phi. Cô ta và họ Tiêu cảm tình tốt, hai người bọn họ có thể thông đồng diễn kịch, con không nên bị cô ta lừa gạt.”