“Đúng!” Nguyễn Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đá cô ta, có vấn đề sao?”
“Bà mẹ nó, anh đá cô ấy, vậy mà anh còn ở đây uống say.” Đông Phương Dục cảm thấy không còn gì để nói: “Anh đá người ta như vậy, đá người ta mà còn đau khổ hơn bị người ta đá...”
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt chai rượu, hung hăng uống mấy ngụm rượu.
Đúng vậy, có kiểu đá người ta như vậy sao?
Anh đá Giang Vũ Phi, anh lại ở đây đau khổ uống rượu... nói không chừng cô ấy đang vui vẻ thu dọn đồ đạc, sau đó rời xa anh. Càng nghĩ, Nguyễn Thiên Lăng càng tức giận hơn. Anh không nên để cô đi dễ dàng như vậy, anh không dễ chịu, anh cũng không muốn cô sống thoải mái.
Thế nhưng lời nói đã nói ra, chẳng lẽ muốn anh đi nói với cô ấy là hôn lễ vẫn cử hành như bình thường? Đừng nói là cô ấy sẽ xem thường anh, ngay cả anh cũng tự xem thường chính mình. Nhưng nếu thật sự hủy bỏ hôn lễ, anh lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, làm anh cảm thấy khó chịu giống như chết đi.
Mẹ nó, thật sự là anh ăn nhiều mới nói bọn họ chấm dứt, nói hủy bỏ hôn lễ, bây giờ báo ứng đã đến rồi.
Nguyễn Thiên Lăng đặt mạnh chai rượu lên mặt bàn, nhìn Đông Phương Dục chằm chằm hỏi: “Cậu nói có phải tôi cực kì uất ức không?”
Đông Phương Dục thầm gật đầu trong lòng, rất uất ức.
Đáng lẽ ra đá người ta thì phải có bộ dạng thật oai phong, anh như vậy rõ ràng là đang hối hận.
“Chúng ta không phải là đang nói anh uất ức hay không uất ức, mà là đang nói tiếp theo anh nên làm như thế nào. Anh tiếp tục tệ hại như vậy hay là cố gắng quên đi Giang Vũ Phi, tìm cuộc sống mới, hoặc là quay lại với cô ấy?”
Nguyễn Thiên Lăng sững sờ, lại mở chai rượu bắt đầu uống. Anh uống mấy ngụm rồi bỏ chai rượu xuống, lảo đảo đứng dậy.
“Anh Lăng, anh đi đâu vậy?” Đông Phương Dục hỏi.
“Đi làm việc tôi nên làm!”
“Anh muốn làm việc gì?” Đông Phương Dục hiếu kì hỏi.
Nguyễn Thiên
Lăng không trả lời, đi thẳng.
“Chẳng lẽ là đi giữ cô ấy lại?” Đông Phương Dục lẩm bẩm nói, lập tức anh ta lại lắc đầu, anh Lăng không phải là người làm những chuyện mất mặt như vậy.
---
Nguyễn Thiên Lăng uống rất nhiều rượu, anh đã rất say, vậy mà anh lái xe rất vững vàng trở lại Phi Nhi castle, trên đường đi may mắn không gặp phải cảnh sát giao thông.
Cảnh ban đêm tĩnh lặng, Giang Vũ Phi nằm trên giường, ngủ không được yên ổn. Mặc dù trong giấc mơ cô cũng có cảm giác khó chịu, giống như cô chưa ngủ hoàn toàn, sau đó trái tim cô lạc lõng, như thiếu mất một cái gì đó...
Bầu trời dần trở nên sáng, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua kẽ hở trên bức rèm, chiếu vào mu bàn tay của Giang Vũ Phi, cô mở to mắt, không suy nghĩ gì, cũng không muốn đi ngủ, nhưng cô vẫn cảm thấy rất mệt, cơ thể cũng mệt mỏi.
“Cốc cốc cốc...” Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Cô Giang, cô dậy chưa?” Thím Lý ở bên ngoài hỏi cô.
Giang Vũ Phi ngồi dậy không có tinh thần hòi: “Có chuyện gì”
“Cô đứng lên mở cửa trước đã, nói như vậy hơi bất tiện.”
“Thím chờ một lát.” Giang Vũ Phi rời giường, cởi bộ váy mặc hôm qua ra, mặc một chiếc váy lụa trắng dài đến mắt cá chân.
Cô đi chải tóc, đi vào nhà tắm rửa mặt, để bản thân mình nhìn không tệ hại, rồi sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.
Thím Lý đứng trước cửa có hơi lo lắng nói: “Hôm qua thiếu gia ở trong xe cả đêm, bây giờ đang sốt cao, nhưng mà cậu ấy vẫn ngồi trong xe mãi không chịu ra, không ai khuyên được cậu ấy... Cô Giang, cô đi khuyên cậu ấy đi, bảo cậu ấy đến bệnh viện có được không?”