Giờ phút này, video đã tràn lan trên internet, đã truyền ra tràn ngập internet.
Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu nhìn bộ dạng đáng thương hèn hạ của Nhan Duyệt, trong mắt anh không hề có chút đau lòng. Đối với người anh không quan tâm, anh có thể vô cùng tuyệt tình.
Anh chính là người như vậy, lúc yêu thì sẽ sủng đến tận trời, nhưng lúc không yêu… cũng có thể tự đưa xuống địa ngục.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống, rút trong túi áo ngực áo vest một chiếc khăn tay. Sau đó dịu dàng lấy khăn lau nước mắt cho cô ta như là người yêu vậy.
Nhan Duyệt nhìn anh một cách kinh ngạc, cảm thấy lạ vì sao anh lại thay đổi cách phản ứng.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nói: “Duyệt Duyệt, dù cho em làm sai, nhưng anh tin chỉ cần em biết sửa sai, thì em chính là em của trước đây. Em yên tâm đi, sau khi đứa trẻ sinh ra, nếu em đồng ý, đứa trẻ sẽ được Nguyễn gia nuôi dưỡng, Nguyễn gia cũng không ngại phải nuôi đứa trẻ này.” Lời nói của anh dịu dàng, phóng khoáng, được truyền từ micro gài trong áo vest, âm lượng rất lớn…
Nhan Duyệt không hề chú ý tới điểm này, tâm tư của cô ta đang nghĩ mọi cách để cầu xin anh tha thứ. Nghe thấy lời nói của Nguyễn Thiên Lăng, cô ta tưởng rằng có hi vọng, cho rằng anh đã mềm lòng.
“Lăng…” Nhan Duyệt dùng sức nắm lấy cánh tay anh, vội vàng chớp lấy cơ hội: “Em sai rồi, em thực sự sai rồi! Anh tha cho em lần này đi được không, em không dám nữa, em sẽ không bám lấy anh nữa, không bắt anh lấy em làm vợ, xin anh tha cho em lần này được không?”
"Tách, tách… tách, tách…" Nhan Duyệt vừa dứt lời, bỗng có hàng loạt ánh đèn flash chiếu vào họ, âm thanh phát ra gần ngay bên tai.
Cô ta bị ánh đèn flash làm cho chói mắt, cô ta bất giác đưa tay lên che mắt, trong khoảnh khắc này, Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng đứng dậy bỏ đi. Các phóng viên xúm lại, vây quanh cô tầng tầng lớp lớp, chật như nêm cối.
“Cô
Nhan, xin hỏi thực sự cô đã có ý định lái xe đâm chết người sao?”
“Cô hãm hại vợ cũ của Nguyễn tiên sinh có phải… là bởi vì ganh tỵ không?”
“Không phải cô rất yêu Nguyễn Thiên Lăng sao? Tại sao lại đối xử với anh ấy như vậy?”
“Nguyễn Thiên Lăng không tính toán gì những sai lầm của cô, vẫn đồng ý nuôi con cô, cô có cảm kích không?”
“Hôn lễ ngày hôm nay không thể tiếp tục, cô thấy khó chịu không?”
“Còn về việc cô ỷ vào quyền thế của ba cô, ba cô có biết không?”
“Cô có hay lợi dụng danh tiếng của phó thị trưởng Nhan để làm việc cá nhân không?”
“Phó thị trưởng Nhan đã bao giờ nhận hối lộ chưa?”
…
Những câu hỏi phóng viên hỏi càng ngày càng sắc bén, dần dần chuyển từ những câu chuyện sang ba cô. Vốn là cô ta làm sai, hôm nay lại trở thành ba cô ta làm sai…
Nhan Duyệt biết đây là kế hoạch của Nguyễn Thiên Lăng, muốn hủy hoại cô ta thì phải hủy hoại cả ba cô ta trước, chỉ cần ba cô rớt đài, thì cô ta càng thảm hại hơn. Cô ta chưa bao giờ lường trước được cô ta sẽ có kết cục như vậy…
Đáng lẽ hôm nay là hôn lễ của cô ta, nhưng sao cô ta cảm giác như tang lễ của cô ta vậy.
Tại sao chuyện này lại biết thành như vậy cơ chứ?
Đều là Nguyễn Thiên Lăng đã sai, cô ta mang thai con của anh ta mà anh ta lại nỡ đối xử với cô ta như vậy. Sao anh ta nhẫn tâm, quyết tâm đến tàn nhẫn như vậy?
Giờ phút này trong lòng Nhan Duyệt vừa phẫn nộ, vừa oán hận, vừa đau khổ… nhưng hơn thế nữa là sợ hãi.
Cô ta sợ hãi tìm kiếm bóng dáng của ba mẹ, nhưng đám phóng viên đã che lấp tầm nhìn.