Giang Vũ Phi bất chấp tất cả, ấn khóa điều khiển, tài xế phía trước giơ tay ngăn cản, không cho cô mở cửa xe.
Giang Vũ Phi dùng sức cầm lấy ngón tay anh ta, cô không biết bản thân mình lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, cô kiên quyết tách đứt xương cốt đối phương, tài xế kêu thảm một tiếng, nhanh chóng rụt tay về.
Tay Giang Vũ Phi ấn khóa điều khiển!
Cửa xe đát một tiếng, bị mở ra, cô đạp một cú mở cửa xe, muốn xuống xe.
“Vũ Phi…” Tiêu Lang túm lấy cánh tay cô.
“Bộp…” Cô trở tay cho anh một cái bạt tai: “Tôi hận anh!”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt toàn là oán hận lạnh như băng.
Tiêu Lang ngơ ngẩn, Giang Vũ Phi gạt tay anh ra, nhảy xuống xe.
Cô túm chiếc váy dài, chạy về phía Nguyễn Thiên Lăng, rõ ràng khoảng cách chưa đến 100 mét, cô lại có cảm giác cô chạy rất lâu, làm sao cũng không thể chạy được đến bên anh.
Cuối cùng tới gần anh, cô lại đột nhiên dừng bước.
Nguyễn Thiên Lăng nằm ngửa trên mặt đất, áo sơ mi trắng và âu phục của anh bị máu nhuộm đỏ…
Anh nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái xanh tựa như đã chết.
Trái tim Giang Vũ Phi như tê liệt, đau đớn, nước mắt cứ thế lăn trên mặt.
“Nguyễn Thiên Lăng…” Cô cộp một tiếng, quỳ trên mặt đất, ngón tay run rẩy, dò xét hơi thở của anh…
Không biết là nơi này gió quá lớn hay hơi thở của anh quá yếu ớt.
Cô không cảm thấy gì, không có cảm giác anh đang thở!
“A…” Giang Vũ Phi đau khổ khàn giọng kêu, tại sao lại thành ra như vậy!
Tại sao bọn họ phải giết anh!
“Nguyễn Thiên Lăng, anh không thể chết, anh không thể chết được!” Giang Vũ Phi dùng sức ghé vào người anh, cô có cảm giác mình sắp điên đến nơi, có cảm giác thế giới này đều muốn hủy diệt.
Trước kia cô từng có ý nghĩ trong đầu khiến anh chết đi, quả thực cũng từng ra tay định giết chết anh.
Nhưng giờ khắc này, cô không muốn anh chết!
Cô không thể tiếp nhận sự thật anh sẽ chết, sẽ rời xa cô.
Cô không để ý điều gì, cô chỉ cần anh còn sống, tất cả những cái khác đối với cô mà nói đều không có ý nghĩa gì nữa.
“Nguyễn Thiên Lăng, không phải anh nói muốn lấy em làm vợ
ấy sao, anh vẫn cử hành hôn lễ cùng với em, anh không thể nói không giữ lời!”
“Anh tỉnh lại cho em, tỉnh lại!”
Giang Vũ Phi gào khóc vô cùng bi ai, nước mắt cô không ngừng rơi trên ngực anh, khiến cho màu máu trở nên càng thêm tươi đẹp.
“Cứu mạng, có người không, cứu mạng…”
“Nguyễn Thiên Lăng, anh mở mắt ra cho em, em không muốn anh chết, anh có nghe thấy không!”
“Cứu mạng, ai đó đến cứu anh ấy… ai đó đến giúp tôi…”
Cô muốn nâng người anh lên, nhưng anh quá nặng, cô cứ cố gắng được một nửa, lại té xuống cùng anh.
Giày cao gót trên chân cô đã sớm rơi trên đường, áo cưới trắng nõn cũng giống như anh, bị máu tươi nhuộm đỏ.
Cô điên cuồng muốn cứu anh, nhưng cô lại không làm được gì…
---
Một đôi giày da sáng loáng xuất hiện trước mắt cô, giọng nói trầm thấp của Tiêu Lang vang lên trên đầu cô.
“Vũ Phi, đủ rồi, anh ta đã chết rồi.”
Toàn thân Giang Vũ Phi cứng ngắc, cô chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay đầy nước mắt.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô nhìn anh, ánh mắt vẫn tràn ngập oán hận lạnh như băng.
“Tiêu Lang, nếu như anh ấy chết thật, tôi sẽ khiến các người không thể đạt được thứ gì!”
Lông mày lưỡi mác của Tiêu Lang cau lại: “Vũ Phi, chúng ta mới là người một nhà…”
“Không phải!” Giang Vũ Phi gào to.
“Các người không phải người nhà của tôi, người nhà của tôi sẽ không làm hại người tôi yêu, người nhà của tôi sẽ không lợi dụng tôi, sẽ không làm hại tôi! Các người không phải, các người vì tư lợi, các người thủ đoạn tàn nhẫn, các người là ma quỷ!”