“Nguyễn gia đã sắp đến ngày lụi bại rồi, Nguyễn phu nhân, bà cũng không phách lối được bao lâu nữa đâu."
Nhan Duyệt mỉa mai cười nói, hoàn toàn là cười trên nỗi đau của người khác.
Đầu kia bà Nguyễn tức giận đến toàn thân phát run.
Nhưng hết lần này tới lần khác, những điều Nhan Duyệt nói lại là sự thật...
Nguyễn Thiên Lăng là trụ cột của Nguyễn gia, nếu như anh không còn, rất nhanh Nguyễn gia cũng sẽ suy sụp theo.
Vừa nghĩ tới con trai vẫn đang không rõ sống chết, trái tim bà Nguyễn liền đau đớn giống như bị xé rách.
Nếu như Nguyễn Thiên Lăng chết thật, bất kể thế nào, bà cũng cũng phải lưu lại huyết mạch duy nhất của anh...
Bà hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi: "Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Rất đơn giản, tôi muốn mấy người chuyển toàn bộ cổ phần của Nguyễn Thiên Lăng cho con của tôi, như vậy chờ sau khi nó sinh ra, tôi sẽ giao nó cho Nguyễn gia nuôi dưỡng." Nhan Duyệt tham lam đòi hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng có 30% cổ phần.
Chuyển toàn bộ cổ phần của Nguyễn Thiên Lăng...
Nhan Duyệt thật sự quá tham lam!
"Nếu như Thiên Lăng không may có chuyện gì, tương lai mọi thứ của Nguyễn gia đều cho con của cô. Bây giờ cô không cần phải gấp gáp kiếm lợi như vậy, sẽ chỉ làm người khác chán ghét mà thôi." Bà Nguyễn không vui nói.
Nhan Duyệt cười nói: "Nếu như Nguyễn Thiên Lăng chết thật, tôi đương nhiên không cần phải gấp gáp làm gì. Nhưng lỡ như đột nhiên anh ấy lại trở lại thì sao? Nếu anh ấy trở lại, mấy người chắc chắn sẽ lại không cần đứa bé của tôi, cho nên tôi đương nhiên phải sớm sắp xếp ổn thỏa cho nó chứ."
"Tôi cam đoan với cô, cho dù Thiên Lăng trở lại, chúng tôi cũng sẽ không từ chối không nhận con của cô, như vậy được rồi chứ?"
"Không được! Nguyễn phu nhân, tôi cho Nguyễn gia mấy ngày để suy nghĩ, nếu như mấy người không đồng ý, vậy đừng hòng có được con tôi nữa!"
Nói xong, Nhan Duyệt trực tiếp tắt điện thoại, không để cho bà Nguyễn có cơ hội nói chuyện.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Cừu Dịch Bách đi tới.
Trên tay anh ta cầm hộp thuốc, môi mỏng tươi cười.
"Người của Nguyễn gia không đồng ý sao?" Anh ta đi về phía cô ta, nhướn mày hỏi.
Nhan Duyệt cau mày nói: "Vì sao anh nhất định muốn bọn họ phải chuyển cổ
phần ngay bây giờ? Nguyễn Thiên Lăng chết, con của tôi là người duy nhất có tư cách thừa kế Nguyễn thị. Về sau Nguyễn thị còn không phải là của nó sao... Bây giờ cần gì phải trở mặt với người của Nguyễn gia chứ?"
Không cẩn thận, Nguyễn gia không cần con của cô ta nữa thì xong.
Trực tiếp để cho Nguyễn lão gia sinh thêm một đứa nữa... Vậy chẳng phải là bọn họ sẽ lỗ lớn sao!
Cừu Dịch Bách ném hộp thuốc lên trên giường, người cũng ngồi xuống theo.
Anh ta nhìn cô ta, tà ác nói: "Nếu như anh nói, đứa bé này không phải của Nguyễn Thiên Lăng, em có tin không?"
Nhan Duyệt giật mình một cái, lập tức phản bác: "Không thể nào! Không phải Nguyễn Thiên Lăng thì là ai?"
Chợt nhớ tới giám định ADN là do anh ta làm, lập tức sắc mặt Nhan Duyệt liền thay đổi.
"Anh giấu tôi cái gì?" Đồng tử của cô ta mở to, giọng nói run run hỏi.
---
Giang Vũ Phi lo lắng đợi trong nhà vài ngày, rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Tiêu Lang.
"Đến biệt thự của anh." Anh chỉ nói với cô như vậy.
Giang Vũ Phi cũng không hỏi thêm cái gì, lập tức vội vã đến biệt thự của anh.
Tâm trạng của cô rất kích động, có lẽ lập tức cô có thể nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng...
Dù Tiêu Lang nói anh vẫn còn sống, nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy anh, cô vẫn sẽ rất lo lắng.
Giang Vũ Phi dùng tốc độ nhanh nhất đi tới biệt thự của Tiêu Lang.
Đi vào phòng khách, vừa nhìn thấy anh, cô liền vội vàng hỏi: "Anh muốn dẫn em đi gặp Nguyễn Thiên Lăng phải không?"
Tiêu Lang khẽ gật đầu: "Ừ."
"Vậy đi thôi, bây giờ đi luôn thôi." Giang Vũ Phi cười nói.
"Từ từ đã."