Thê Khống

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: minhngocvt20

Phương Tông Khác cũng ở Quốc Công phủ chăm sóc Phương Cẩn Chi mấy ngày nay, nhưng hắn không thể không rời đi. Vệ vương bị bắt ngay ở khe nước chỗ sườn núi, mấy ngày nữa sẽ bị áp giải đến thiên lao, nếu mấy ngày nay không nghĩ cách cứu viện, đợi đến khi bị áp giải đến thiên lao rồi mới nghĩ cách cứu viện sẽ càng khó hơn.

Phương Tông Khác mua một túi kẹo đậu đỏ cho Phương Cẩn Chi, đắn đo nói: “Cẩn Chi, ca ca phải rời đi một thời gian.”

“Khi nào trở lại?” Phương Cẩn Chi cắn một miếng kẹo đậu đỏ.

Phương Tông Khác trầm mặc, nói: “Ca ca muốn rời khỏi nơi này, dạo chơi khắp bốn phương. Có thể là đi Thích Quốc hoặc là đi Túc Quốc.”

Phương Cẩn Chi không nghi ngờ, nàng gật đầu nói: “Như vậy với ca ca cũng tốt…….”

“Chăm sóc bản thân thật tốt.” Phương Tông Khác nghĩ nghĩ, “Những chuyện không vui trước kia hãy quên hết đi, muội là muội muội của Phương Tông Khác, Phương Cẩn Chi.”

Phương Tông Khác cầm tay nàng, “Vẫn là tam thiếu nãi nãi được mọi người tôn kính, đương gia chủ mẫu của Ôn Quốc công phủ. Về phần những chuyện khác, không cần phải suy nghĩ nữa.”

Ánh mắt Phương Cẩn Chi ảm đảm chớp một cái, lần nữa bày ra khuôn mặt tươi cười, gắng gượng gật đầu, khẽ nói: “Muội đều biết, muội sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt……..”

Phương Tông Khác thấy bộ dạng này của Phương Cẩn Chi, biết ngay là nàng thực sự không hề nghĩ thông suốt, nhưng cho dù bất cứ ai cũng không thể ngay lập tức chấp nhận chuyện này, huống chi bây giờ Phương Cẩn Chi cũng chỉ là một tiểu cô nương tuổi tác không lớn lắm. Nàng có thể làm được như vậy đã là không dễ dàng rồi, còn những thứ khác, cứ phó mặc cho thời gian, thời gian sẽ làm cho mọi đau đớn từng chút từng chút một phai nhạt đi.

Ngày Phương Tông Khác đi, Phương Cẩn Chi tự mình đi tiễn hắn, nhìn hắn xoay người phóng lên ngựa từ từ đi xa.

“Ca ca!” hai tay của Phương Cẩn Chi chụm lại bên miệng tạo thành cái loa nhỏ, “Ca ca thuận buồm xuôi gió nhé!”

Phương Tông Khác quay đầu lại vẫy vẫy tay, thân thể hắn theo ngựa nhẹ nhàng lay động.

- -----Giống nhiều năm trước kia.

Lục Vô Nghiên khoác áo choàng ngắn bằng nhung rất dày lên người Phương Cẩn Chi, cùng nàng đứng nhìn theo phương hướng Phương Tông Khác rời đi, sau đó mới dắt tay nàng trở về.

Trên đường hai người trở về Sao viện bỗng nhiên tuyết rơi.

Hạt tuyết rất nhỏ, chưa kịp rơi xuống đất đã tan mất rồi.

Lục Vô Nghiên nhìn ngọn
núi to trùng điệp ở xa xa, nghĩ không bao lâu nữa sẽ đến mùa đông, dãy núi kia sẽ bị tuyết trắng bao trùm. Hắn cúi đầu kéo mũ áo choàng đội lên đầu của nàng, cẩn thận buộc lại dây thật chặt cho nàng.

Lục Vô Nghiên và Phương Tông Khác đều nghĩ rằng theo thời gian trôi qua, Phương Cẩn Chi sẽ từ từ buông xuống, nhưng bọn họ lại đợi được một Phương Cẩn Chi ngã bệnh chứ không phải là một Phương Cẩn Chi không buồn không lo.

Phương Cẩn Chi bị bệnh mà không có triệu chứng gì.

Một khắc trước vẫn đang nói chuyện với Lục Giai Huyên và Lục Giai Nghệ, một khắc sau liền té xỉu bất tỉnh.

Nàng bắt đầu nóng sốt, thân thể từ từ suy yếu.

Các đại phu không tìm được nguyên do bệnh, trưởng công chúa trong cung phái thái y tới, thái y cũng bó tay hết cách. Cuối cùng Lục Vô Nghiên phải mời Lưu Minh Thứ tới.

Lưu Minh Thứ nói: “Ta là đại phu chứ không phải thần tiên nên không chữa được tâm bệnh.”

Lục Vô Nghiên ngày đêm canh giữ bên giường nửa tháng, cả người cũng gầy xuống.

Phương Cẩn Chi vẫn như cũ cười với hắn, dịu dàng nói: “Thiếp không có chuyện gì đâu, mấy ngày nữa sẽ khỏe lên thôi……..”

Thấy Lục Vô Nghiên càng ngày càng gầy gò, trong lòng Phương Cẩn Chi vừa tự trách vừa đau lòng. Nàng biết Lục Vô Nghiên lo lắng cho nàng, lúc ở trước mặt hắn nàng luôn bày ra vẻ mặt tươi cười, thế nhưng lúc Lục Vô Nghiên không nhìn thấy, nàng vẫn luôn len lén lau nước mắt.

Hơn nữa, trong lòng nàng có một nghi ngờ rất lớn. Nàng muốn hỏi, nhưng lại sợ biết được kết quả, nàng sợ nếu biết được đáp án so với thân thế của nàng sẽ càng đau lòng hơn.

Lục Vô Nghiên lo lắng Phương Cẩn Chi buồn bực nên đưa Thước Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi ở bên ngoài trở về, hai tiểu nha hoàn này không cần phải chăm sóc Phương Cẩn Chi, chỉ cần hai người các


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện