Trong mấy ngày này, Diệp Tuyết phải nằm suốt trên giường , không được đi đâu hết. Diệp Tuyết đã phát chán đến tận cổ. Đối với cô, cứ ở nhà 24/24 thì không thể nào chịu nổi.
Mỗi buối tối, đích thân Devil thay băng cho Diệp Tuyết. Điều này khiến Diệp Tuyết có chút cảm động. Những lần thay băng và băng bó lại cho cô, anh rất nhẹ nhàng và cẩn thận.
“You make me cry, make me smile, make me feel that love is true…”
Devil đang băng bó lại cho Diệp Tuyết thì chuông điện thoại của cô reo lên.
Một số điện thoại lạ trên màn hình.
“A lô.”
“Xin chào, cô có phải là cô Hạ Yên Tuyết không ạ?” Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông hơi lai lai, có lẽ là người Đài Loan đã ở nước ngoài khá lâu.
Diệp Tuyết có hơi ngạc nhiên không hiểu sao người đàn ông này lại biết được tên thật của cô. Không lẽ…là bọn người xấu đó sao?
“ Ông là…”
“ À, tôi là Wilson, là thầy chủ nhiệm khoa của chị gái cô – Hạ Tử Hân.”
Diệp Tuyết thở phào và hơi ngỡ ngàng.
Sau bao năm tìm cách liên lạc với chị gái mà không ai biết, chỉ có người đàn ông này là phụ trách quản lí chị gái cô và có quan hệ rất tốt với chị ấy. Vậy mà khi hỏi những người ở trường Đại học bên Mĩ thì người ta nói ông ta bị bệnh rất nặng, vẫn còn đang hôn mê.
Suốt mấy năm trời, Diệp Tuyết thường xuyên hỏi thăm về tình trạng của ông Wilson này nhưng được biết ông ta vẫn chưa tỉnh lại. Cô đã thất vọng kinh khủng.
Cuối cùng mọi cố gắng của cô cũng được đền đáp. Ông ta đã tỉnh lại và còn chủ động liên lạc với cô.
“Vâng, chào thầy ạ.”
“Sau khi khỏi bệnh, tôi có nghe thấy cô trong trường nói cô hay gọi đến để tìm tôi. Vì vậy tôi mới gọi cho cô.”
“Cảm ơn thầy rất nhiều. Thầy có thể cho tôi biết tin tức về chị gái tôi được không ạ?”
“ Về chị gái cô thì…sau khi học ở trường Đại học chúng tôi được 3 năm thì cô ấy bỏ học…”
“Bỏ học? Chị tôi bỏ học ư?”
“Đúng vậy. Tôi đã mấy lần liên lạc với chị cô để hỏi lý do thì cô ấy bảo là có việc riêng nên không thể tiếp tục học. Và sau đó tôi cũng không gọi cho cô ấy được nữa. Vì chị cô ở trong lớp rất trầm, ít nói nên không ai để ý đến cô ấy và cũng không có bạn bè nên khi cô gọi tới đây thì không ai biết gì nhiều về cô ấy.”
Nghe những lời nói của ông Wilson, thật sự Diệp Tuyết rất shock. Cô biết tính tình chị gái mình rất trầm nhưng cô lại không ngờ chị ấy lại bỏ học mà không có một lý do nào rõ ràng.
Ông Wilson lại nói tiếp:
“ Sau khi chị gái cô bỏ học được vài ngày thì có một người con trai đến tìm cô ấy.”
“Người con trai? Thầy có biết là ai không?”
“Tôi không biết, chỉ biết anh ta trông rất tuấn tú và tự nhận là người yêu của chị cô.”
“Là người yêu của chị tôi?”
“Đúng vậy. Cứ cách mấy ngày anh ta lại đến trường tìm chị cô. Một thời gian sau không biết tin tức gì về chị cô nên anh ta không đến nữa, nhưng anh ta có dặn tôi nếu biết gì về cô ấy thì gọi cho anh ta. Khi xuất viện tôi có gọi điện cho anh ta để nói về việc cô là em gái của cô ấy nhưng số điện thoại đó lại không liên lạc được nữa.”
“Vậy thầy cũng không có chút tin gì của chị tôi?”
“Rất tiếc, tôi không giúp gì cho cô.”
“Vâng, cảm ơn thầy.”
Tắt điện thoại, Diệp Tuyết thất vọng, khẽ thở dài một tiếng.
Tất cả nội dung của cuộc nói chuyện vừa rồi đã lọt vào tai Devil. Anh cũng hiểu được phần nào. Chẳng hiểu vì sao anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến anh.
- Chị gái cô học ở Mĩ?
Diệp Tuyết chỉ gật đầu rất nhanh.
Băng bó cho Diệp