“Hạnh phúc không phải lúc nào cũng sẽ đến với ta.
Vì vậy……hãy học cách quên đi đau khổ…….để làm lại từ đầu.”
Diệp Tuyết cảm thấy mình như mụ mẫm cả người.
Trong bữa ăn tối cùng với ông bà Trang, Diệp Tuyết không nuốt vào một thứ gì. Bà Trang cứ hỏi cô từ cái này đến cái kia, từ gia cảnh đến tính tình, sở thích…Cô choáng váng mặt mày. Chẳng lẽ cô sắp trở thành con dâu của Trang gia thật sao? A, cô không muốn đâu.
Đang nằm ôm laptop chơi game thì điện thoại rung lên, Diệp Tuyết nuối tiếc rời khỏi laptop để nghe điện thoại.
“Tiểu Tuyết…”- là Lý Đinh Nhi.
“ Lý Đinh Nhi, cậu lại làm sao thế? Giờ này còn phá tớ nữa…”
“Tiểu Tuyết, tớ sắp tức chết rồi.”
“Gì nữa đây?”
“Sáng nay, tớ lang thang quanh công ti quản lý của nhóm Super Boys…”
“Cậu đến đó làm gì?” Chưa kịp để Đinh Nhi nói rõ, Diệp Tuyết đã hét toáng lên.
“Này này, cậu bình tĩnh chút đi. Tớ không có việc gì làm nên đi dạo xung quanh rồi đến đó thôi. Mà tớ cũng có định đến đó đâu, tớ đến shop quần áo ở gần đó mà.”
“Xin lỗi nhá, tớ không biết.”
“ Cậu đó, dạo này cứ nhắc đến Super Boys là loạn cả lên. “
“Có sao?”
“ Thôi, nghe tớ nói tiếp đi. Lúc đó tớ vừa đi vừa nhìn xung quanh nên không để ý va phải một người. Thế là chai nước trong tay anh ta đổ hết lên mấy túi đồ tớ vừa mới mua. Tức quá tớ cãi nhau với anh ta, cãi qua cãi lại…”
“Sao nữa?”
“Anh ta nói nếu tớ còn làm ầm lên thì đừng có trách, anh ta sẽ khiến tớ không nói nữa. Tớ càng tức thêm nên cứ thế mà nói tiếp. Cuối cùng anh ta…cúi người xuống hôn tớ.”
“Hả? Hôn cậu?” Diệp Tuyết la còn to hơn vừa nãy, có khi người phòng bên còn nghe thấy, mà người ở phòng bên là người-mà-ai-cũng-biết-là-ai ( Devil ).
“Trời ơi. Cậu muốn để cả thế giới biết chuyện tớ bị cưỡng hôn sao?”
“Thì chẳng phải anh ta cưỡng hôn cậu ngay ngoài đường mà, đầy người biết.”
“Tiểu Tuyết!”
“ Rồi, tớ không nói nữa. Mà cậu có biết anh ta là ai không?”
“Tớ có nhìn thấy rõ mặt anh ta đâu. Cậu biết đấy, tớ cận còn nặng gấp đôi cậu, sáng nay lại quên không đeo kính áp tròng, đi lại còn khó khăn huống chi là nhìn mặt anh ta. Hơn nữa anh ta đội mũ, đeo kinh mát to đùng làm sao mà biết là ai với ai chứ.”
“Thế cơ à? Haizz, vậy là cậu không thể biết được người nào đã ức hiếp cậu rồi.”
“Cũng chưa chắc đâu. Lúc anh ta giở trò với tớ, tớ có nhìn thấy trên cánh tay anh có một vết sẹo cũng vừa vừa. Chỉ cần anh ta mà xuất hiện một lần nữa, tớ sẽ không tha đâu, dám cướp đi first kiss của tớ…ơ…” Biết mình lỡ lời, Đinh Nhi vội bịt miệng.
“First kiss? Đinh Nhi, chẳng phải cậu quen hết anh này đến anh kia mà chưa hôn bao giờ ư? Chẳng phải cậu có kinh nghiệm về vụ này lắm mà…”
“Ừ thì…là tớ nói dối các cậu. Tớ cặp với bọn họ cùng lắm chỉ ôm nhau thôi, chưa hôn bao giờ. Tớ không giống cậu, đã từng yêu Tạ Nhất Viễn nên hôn nhau là bình thường…”
Nói xong, Đinh Nhi mới thấy hôm nay mồm miệng mình bị làm sao thế này, toàn nói những chuyện không đâu.
“Tiểu Tuyết, xin lỗi, tớ không cố ý nhắc lại đâu.”
“Không sao, dù gì cũng là quá khứ. Thôi tớ phải chơi game tiếp đây. Bye bye nhá.”
Chưa kịp để Đinh Nhi nói gì, Diệp Tuyết đã tắt máy.
Phải! Cô đã từng yêu. Yêu một người không nên yêu.
Thời đại học, cô cũng giống như những sinh viên khác cũng có những tình cảm của riêng mình. Cô gặp và quen Tạ Nhất Viễn khi cô đang học năm 2 và yêu nhau khoảng 1 năm thì chia tay.
Tạ Nhất Viễn là người đàn ông rất dịu dàng, dễ gần, luôn quan tâm đến mọi người xung quanh. Khi yêu nhau, Diệp Tuyết được hắn yêu thương chiều chuộng. Nhưng nhiều khi, cô cảm thấy anh đã quan tâm quá mức