Nhức đầu, chóng mặt.
Đó là cảm giác của Diệp Tuyết lúc này.
Khi vừa mới mở mắt, cô cảm thấy đầu hơi đau, mắt cứ muốn nhắm lại, khókhăn lắm mới mở ra được. Không những thế, cô còn có cảm giác bản thân đã ngủ một thời gian rất dài rồi.
Nhưng, điều quan trọng là cô đang ở đâu? Tại sao nơi này lại xa lạ đếnthế? Hình như là một căn phòng bỏ hoang, xung quanh rất lộn xộn. Rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Tuyết lục lại những sự việc trong đầu mình và nhận ra mình đã bịbắt cóc và đưa đến cái nơi quỷ quái này. Song điều mà cô thắc mắc là tại sao bọn chúng lại bắt cóc cô? Chẳng lẽ là người của bang Hắc Long,những kẻ đối đầu với IMA và cũng là kẻ thù *** hại gia đình cô trướcđây? Vậy…mục đích chúng bắt cóc cô đến đây để làm? Là để uy hiếp ngườicủa IMA ư? Và hơn nữa là Devil?
Nếu cô đoán không nhầm thì có lẽ mọi chuyện là như thế. Cô không ngờ bản thân mình lại có giá trị đến thế, lại còn làm liên luỵ đến Hạ Vũ nữa.Phải rồi, từ lúc tỉnh dậy cô không hề nhìn thấy bóng dáng Hạ Vũ. Có thểbọn chúng đã nhốt cô ấy ở một nơi khác.
Vừa đúng lúc Diệp Tuyết đang đi về phía cửa lớn xem thử như thế nào thì“Cạch” một tiếng, có mấy người bước vào, ai nấy đều mặc đồ đen cực kìhoành tráng, không khác gì phim ảnh.
Diệp Tuyết bất giác lùi về phía sau mấy bước, tránh xa mấy người kia.
Một tên, có vẻ là người cầm đầu ra dáng đi lên phía trước, nhìn DiệpTuyết từ trên xuống dưới, từ đầu tới chân như nhìn một sinh vật lạ củathế giới. Diệp Tuyết rất không thích cái kiểu nhìn thiếu lương thiện đócủa hắn ta nên mạnh bạo nói mà quên mất bản thân mình là con tin, sinhmạng nằm trong tay hắn:
- Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy con gái bao giờ sao?
Tên cầm đầu hơi sửng sốt một tí rồi lại điềm tĩnh, khoé môi cười giảo hoạt, vuốt vuốt cằm đánh giá:
- Cũng được đấy, không tệ, rất có khí chất.
Diệp Tuyết nghe hắn nói mà cứ như vịt nghe sấm, nói gì mà chả hiểu gì cả. Cái gì mà khí chất chứ?
- Đại ca, chúng ta làm gì với cô ta đây? – Một tên đàn em lên tiếng hỏi.
- Còn làm gì nữa? – Tên cầm đầu gõ đầu tên vừa hỏi một cái – Đương nhiên là bắt cô ta đi đe doạ Devil rồi. Trước giờ lần nào tao cũng thua hắn,lần này nhất định phải thắng.
- Các người là người của bang Hắc Long? – Diệp Tuyết biết mình đoán không sai nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
Tên cầm đầu vỗ vỗ tay tán thưởng hết sức “chân thành”:
- Thông minh! Không hổ danh là bạn gái thực sự của Devil. Miên Miên ta bắt không sai người.
- Hả? Anh nói cái gì? Cái gì mà Miên Miên? – Diệp Tuyết ngạc nhiên hỏi lại.
Một tên đàn em khác rất không hài lòng trước thái độ của cô bèn lên mặt dạy đời:
- Ai cho cô gọi tên đại ca như vậy? Tên của đại không phải…
Những từ sau của tên đó chưa kịp nói ra đã bị tiếng cười của Diệp Tuyếtát hết. Cô ôm bụng cười sảng khoái, chỉ thiếu điều không lăn lộn trênsàn nhà. Cả tên Miên Miên cầm đầu và bọn đàn em đơ mặt nhìn cô cười nhưđiên mà không biết là vì nguyên nhân gì.
Đến khi cười sắp chảy nước mắt, Diệp Tuyết mới ngừng lại, ngẩng đầu lênthì thấy mấy cặp mắt nhìn cô. Lúc này Diệp Tuyết mới nhớ ra hình như côhơi thiếu lịch sự thì phải, đành cười cười nói:
- Xin lỗi…nhưng mà…tên của anh mắc cười…Miên Miên…đàn ông con trai mà tên Miên Miên..ha ha…
Cứ nhắc đến là Diệp Tuyết lại cảm thấy buồn cười không nhịn nổi. Sắc mặt Miên Miên sa sầm, tối tăm mặt mày, trừng mắt nhìn cô.
Mãi một lúc sau Diệp Tuyết mới bình tĩnh lại. Trong lòng có chút hoảnghốt, cô đã quên mất mình là ai, Miên Miên là ai. Đúng là…đầu với chảóc…quả thật trên đời này không có ai như cô, dám cười nhạo tên bắt cóctrắng trợn đến thế.
Miên Miên đằng đằng sát khí ra lệnh cho bọn đàn em:
- Đưa cô ta đi rồi cử người đưa cả con nhỏ lạnh lùng ở phòng bên cạnh.
Mấy tên đàn em “dạ” hết sức vâng lời.
Sau đó, Diệp Tuyết cũng gặp được Hạ Vũ, rất may là cô ấy cũng không bịthương gì. Diệp Tuyết trút được gánh nặng đầu tiên, nhưng điều cô lonhất là thể nào tên Miên Miên xấu xa cũng dùng mọi thủ đoạn bắt ép Devil nghe theo hắn, và rất có thể anh sẽ gặp nguy hiểm.
Bọn người Hắc Long đưa hai cô gái đến một gian phòng bỏ hoang khác củatoà nhà. Diệp Tuyết than thầm trong đầu, lần nào cô cũng bị bắt đếnnhững nơi như thế này, số cô sao mà xui xẻo đến thế.
Và dĩ nhiên trong gian phòng cũ kĩ đó đã có sự xuất hiện của một sốngười. Hoàng Tuấn cùng một số đàn em khác của Hắc Long. Còn Devil thìchỉ đi cùng với Thái Tiến Long, không có một thành viên nào của IMA. Cólẽ đây là yêu cầu của Hắc Long.
Đôi mắt lạnh lùng, đáng sợ của Devil vừa mới nhìn thấy người con gái anh yêu đã trở nên dịu dàng, tràn đầy tình cảm. Không ai biết rằng khi nghe Đinh Nhi nói rằng Diệp Tuyết bị bắt cóc, anh đã rất lo lắng, trái timnhư thắt lại. Bề ngoài anh làm như không có chuyện gì nhưng lòng anh lại nóng như lửa đốt. Nếu không phải vì anh, vì muốn đối phó anh, bọn chúng sẽ không thể nào ra tay bắt cóc cô, là anh đã hại cô.
- Devil, đến rất đúng giờ! Lần này tao đã quyết định không sai.
Miên Miên cười đắc ý, ra vẻ phần thắng chắc chắn về tay hắn.
Hoàng Tuấn ngạc nhiên, không bao giờ hắn nghĩ tới Miên Miên lại dùngDiệp Tuyết để uy hiếp Devil và càng không nghĩ tới Hạ Vũ cũng dính vàovụ này. Hoàng Tuấn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng và có phần xót xa của Hạ Vũ đang nhìn mình. Thật sự trong lòng hắn không biết phải làm gì cho phải. Hắn không muốn làm tổn thương Hạ Vũ.
- Mày muốn gì? – Giọng Devil trở nên cực kì đáng sợ khiến ai cũng cảmthấy rùng mình, ngay cả Miên Miên. Nhưng hắn ngay lập lấy lại tinh thần, không sợ chết nói:
- Bình tĩnh, không cần gấp thế đâu. Mày cũng biết tao muốn gì mà.
Thái Tiến Long hừ lạnh:
- Miên Miên, cái tên ghê tởm này, mày muốn gì thì nói nhanh đi, đừng để bọn tao mất kiên nhẫn.
- Được thôi. – Miên Miên ra hiệu cho đàn em. Hai tên đưa Diệp Tuyết lạigần hắn, một khẩu súng từ một tên rút ra, nhằm thẳng vào đầu Diệp Tuyếtkhiến cô hoảng sợ.
- Không được đụng đến cô ấy. – Devil lạnh lùng