Đầu buổi tối hôm sau, Diệp Tuyết bị đám người đáng ghét trong nhóm Super Boys hộ tống vào phòng phục trang riêng của nhóm trong biệt thự.
Bước vào phòng đã thấy một nam một nữ đứng đó sẵn. Cả hai ăn mặc rất đẹp, rất có mắt thẫm mĩ.
Diệp Tuyết đoán không nhầm thì là chuyên viên trang điểm và thiết kế trang phục.
- Nico, Elly, giao cô ta cho hai người. – Trần Quân đẩy đẩy Diệp Tuyết vào trong, lại gần hai người đó.
- Ok, các anh cứ yên tâm. – cô gái tên Elly cười tươi rồi nhìn Diệp Tuyết từ đầu tới chân sau đó hỏi – Muốn tạo hình như thế nào đây?
Hoàng Tuấn ném một bức ảnh sang. Anh chàng Nico chụp lấy hoàn toàn chuẩn xác. Diệp Tuyết nhìn nhìn mà nuốt nước bọt “ực” một phát. Chắc chắn không phải người thường.
Diệp Tuyết cũng tò mò nhìn bức ảnh trong tay Nico. Trong ảnh là một cô gái tóc dài quăn nhẹ, áo dây gợi cảm, khoác thêm một chiếc áo ngoài ngắn, váy ngắn chưa tới đầu gối, chân thì đeo một đôi bốt gót cao tầm 10 phân. Nói chung trông rất bắt mắt.
Thái Tiến Long buông một câu:
- Cứ làm giống như trong ảnh.
- Cái gì??? – Diệp Tuyết trợn mặt nhìn Thái Tiến Long rồi lại nhìn bức ảnh, mặt nhăn nhó kèm theo chút tức giận, mang tất cả oán khí mà hét lên.
Trần Lâm ngoáy ngoáy lỗ tai rồi lên tiếng:
- Cô bị điên à? Có cần hét lớn vậy không?
Diệp Tuyết không ngại tiếp luôn câu nói của Trần Lâm:
- Anh mới là đồ điên! Tôi không ăn mặc với trang điểm như thế này đâu. Cứ để như bình thường không được sao?
Thái Tiến Long lại gần Diệp Tuyết nói nhỏ như sợ hai người kia nghe thấy, dù gì họ chỉ là người dưới trướng , không phải là thành viên của tổ chức nên không thể tiết lộ được.
- Như cô lúc này mà đủ hấp dẫn tên sát nhân à?
- Anh… - Diệp Tuyết nghẹn họng, không nói nên lời, sau đó quay sang cầu cứu Devil nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ của anh. Diệp Tuyết thất vọng, khuôn mặt như trẻ con bị mắng. Trông rất tức cười.
Vài phút sau đó, Diệp Tuyết bị Nico và Elly “nhào nặn” chỉ trong nháy mắt rồi Elly đưa cô vào phòng thay quần áo.
……….
Khi Diệp Tuyết bước ra, ánh mắt ai nấy đều rất quái lạ. Họ không tin người đứng trước mặt lại là Diệp Tuyết. Nhìn cô khác hẳn bình thường.
Trang phục thì cũng tựa tựa như cô gái trong ảnh, chỉ có điều là kín đáo hơn. Cái này là do yêu cầu của Diệp Tuyết. Mái tóc ngắn ngắn qua vai của Diệp Tuyết cũng được uốn quăn bồng bềnh rất đẹp. Tuy giống như một mĩ nữ nhưng Diệp Tuyết vẫn không hài lòng tí nào. Lòng thầm rủa tên sát nhân b.ệnh h.oạn kia, toàn đụng tới những cô gái ăn mặc gợi cảm, tóc quăn làm gì không biết. Lần này làm khổ cô rồi. Tóc đen hơi thẳng rất tự nhiên, giờ lại thành một màu hơi vàng mà quăn nữa chứ. Quần áo thì không phải là quần jean, áo phông thoải mái mà lại là váy ngắn, áo hở. Haizz…
Ngay cả Devil cũng bất ngờ với bộ dạng của Diệp Tuyết lúc này. Tuy giả vờ không chú ý nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn có chút thâm tình.
Cảm nhận những cái nhìn cực kì vô duyên của mấy con người ở đây, Diệp Tuyết đỏ mặt, nóng hết cả người, bực bội nói:
- Nhìn gì mà nhìn chứ?
- Không ngờ cô cũng là một mĩ nữ. – Thái Tiến Long cười cười.
- Đúng là không ngờ, phải không? – Trần Quân cũng không vừa, tiệp tục chêm thêm, còn quay đầu sang hỏi những người còn lại. Sau đó là những cái gật đầu.
- Phiền quá chết đi được.
Diệp Tuyết một tay thì cứ gãi gãi đầu tóc, một tay nắm lấy váy một cách khó chịu. Đúng là không quen mà.
Mấy giây sau, Nico đưa cho Diệp Tuyết một đôi bốt gót cao, nhìn mà muốn gãy cổ…
- Gì vậy? Đừng nói là tôi phải… - Diệp Tuyết ái ngại nhìn đôi bốt bỏ dở câu nói.
- Mang vào đi. – lần này là lời vàng ngọc của Devil.
- Tôi không mang, nhất quyết không mang.
- Why??? – Nico nhìn Diệp Tuyết không hiểu.
Không hiểu sao mà Diệp Tuyết lại nổi đóa lên:
- Why why cái con khỉ!!! Tôi nói rồi, không mang. Tôi đã trang điểm, mặc quần áo như các người yêu cầu rồi còn gì.
- Nhưng tên sát nhân nhằm vào những cô gái mang bốt cao. – Lại là Thái Tiến Long to nhỏ vào tai Diệp Tuyết.
- Mặc kệ. Tôi không mang.
Devil tiến lại gần Diệp Tuyết, đôi mắt đen lạnh lẽo như xoáy sâu vào cô làm cô có cảm giác rất kì lạ, khuôn mặt tự dưng thoáng đỏ, ánh mắt rụt rè. Tất cả những chi tiết “mờ ám” này của cô đã thu vào tầm mắt của anh. Anh khẽ nhếch làn môi mang theo chút chế giễu làm cô hơi lo. Anh khẽ hỏi:
- Nhất quyết?
Diệp Tuyết tự lấy lại bình tĩnh, cố gắng nhìn thẳng vào đôi mắt của anh:
- Phải!
Lời vừa dứt đã cảm thấy hối hận, thật sự hối hận.
Devil giật lấy đôi bốt từ