Không dừng lại chút nào, Thương Phạt lập tức mang Bạch Ngôn Lê về phủ.
Bọn họ đi rồi về một chuyến nhưng không có yêu quái nào phát hiện ra.
Bạch Ngôn Lê ngẩn người suốt quãng đường, đến tận khi về phòng, Thương Phạt đặt y xuống đất, y vẫn cứ hồn bay trên mây.
Thương Phạt thấy y thẫn thờ ngồi xuống mạn giường.
Hắn khoanh tay nhìn chăm chú.
Bạch Ngôn Lê không như mọi ngày, chẳng hề nhận ra thai độ của hắn khác lạ, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Thương Phạt đèn nén cơn bực bội trong lồng ngực mấy lần, cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng gọi, "Bạch Ngôn Lê."
"..."
"Bạch Ngôn Lê!" Hắn cau mày, gọi lớn hơn.
"Hả?" Dường như vừa sực tỉnh, Bạch Ngôn Lê đứng bật dậy khỏi mạn giường, ngơ ngác nhìn quanh, "Chúng ta về rồi à."
"Về rồi." Thương Phạt ngoài cười nhưng trong không cười, "Thân về rồi, còn hồn thì chưa đâu."
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê chạy tới.
Thương Phạt cúi nhìn con người đang ngước lên nhìn hắn đăm đăm, đôi con ngươi lấp lanh sáng như lúc nhìn thấy đám người áo đen kia, "Phu quân."
Y gọi hai lần mà vẫn chưa nói vào chuyện chinh, Thương Phạt không nhịn được, đưa tay vỗ trán y một cái.
Bạch Ngôn Lê bị đâu mà không kêu, chỉ ôm trán bật cười.
Thương Phạt lại cau mày, lui mấy bước, "Đồ thần kinh."
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê lại gọi, không chờ Thương Phạt nổi giận đã nói, "Những chuyện chúng ta thấy đêm nay có phải sự thật không?"
"...." Đó chính là nguyên nhân Thương Phạt khó chịu.
Hắn không muốn nhắc đến, mà nếu được thì hắn muốn Bạch Ngôn Lê xem như chưa từng xảy ra.
"Là thật sao?" Bạch Ngôn Lê thật ra biết chắc.
Y nhìn Thương Phạt, nụ cười càng rạng rỡ hơn, "Những người đó thật sự giết được yêu quái đúng không? Thậm chí họ còn giết được đại yêu."
"Thế thì làm sao?" Thương Phạt lạnh giọng.
Bạch Ngôn Lê vẫn còn kích động nên hơi lớn tiếng, "Con người có thể giết yêu quái!"
"Cho nên?" Thương Phạt cúi mắt, trầm giọng nói, "Ngươi cũng nghe những lời người kia nói rồi đấy."
Yêu quái có thể bị giết, yêu quái mới là thứ sinh vật hạ đẳng.
Nếu không nể mặt Bạch Ngôn Lê, có lẽ khi nghe những lời đó, Thương Phạt đã ra tay rồi.
"Bọn họ...." Bạch Ngôn Lê cuối cùng mới để ý thấy bạn lữ của minh có gì không ổn.
Nhớ lại từng chi tiết xảy ra đêm nay, y bỗng cứng đờ người.
Đúng vậy, có gì đáng vui mừng sao? Nói thế thì chẳng phải Thương Phạt cũng là lũ yêu quái đáng chết trong lời những người kia sao?
"Ta không hề nghĩ vậy."
"Ngươi muốn gia nhập với bọn họ à?" Vẻ mong đợi rõ ràng hiển hiện trên gương mặt, Thương Phạt chậm rãi hỏi.
Bạch Ngôn Lê nhìn hắn, đôi mắt đỏ lên.
Y lắc đầu, có chút đau lòng nói, "Ta không có ý định ấy."
"Ngươi có biết sau đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì không?" Mồi lửa đã lan khắp đại lục, chẳng mấy chốc sẽ thành trận hỏa hoạn lớn.
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê chủ động chạy đến ôm ấp, hai tay quấn chặt, "Không cần biết người đang nghĩ gì, ta không có ý định đó."
Y lặp lại câu trả lời này, cuối cùng Thương Phạt mới xuôi một chút.
Tối hôm đó, một người một yêu thu dọn qua loa rồi lên giường ngủ, chẳng bao lâu trời đã sáng choang.
Bạch Ngôn Lê rón rén rời giường, đang rửa mặt thì cửa phòng bỗng vang lên.
Thương Phạt trở mình trên giường, tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại.
Bạch Ngôn Lê chuẩn bị mở cửa thì Thương Phạt đã ngồi dậy.
Hắn trầm mặt vung tay, cánh cửa tự động mở ra.
Đan vội vàng xông vào, không tâm trí đâu mà nhìn ngó, vội thưa, "Không xong rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi."
"Làm sao vậy?" Bạch Ngôn Lê đã đoán được phần nào.
"Gia chủ." Đan ngẩng đầu, nhìn Thương Phạt ngồi trên giường, "Gia chủ Đại Túc phủ chết rồi."
"...." Túc Tí chế rồi, Thương Phạt và Bạch Ngôn Lê có lẽ là những người đầu tiên trong Đông Phủ biết tin.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục im lặng.
Toàn bộ lãnh đạo trong Đông phủ đều đã tập hợp, Thương Phạt không nằm nổi nữa, đứng dậy đi tới đại sảnh.
Khi tới nơi, đám yêu quái và bán yêu đang bàn luận xôn xao.
Nghe có giọng nói chói tai đầy giễu cợt, "Đã bảo là do con người làm mà các ngươi không tin ta.
Lần này có bao nhiêu yêu quái cùng nhìn thấy."
Túc Tí bị giết, bị đám con người chặt đầu, đầu vứt ra cánh đồng hoang.
Những yêu quái trốn được lập tức lan truyền tin tức này.
"Tên gia súc cầm đầu còn dám nói những lời kia."
Lời của nam nhân trung niên hôm qua rõ ràng mang ý kích động con người nổi lên chống lại yêu quái.
Quả thực gan to bằng trời.
"Có thể giết cả đại yêu." Thanh Canh cảm thấy sự việc không hề đơn giản, "Liệu có âm mưu gì không?"
"Âm mưu gì được chứ?" Thư Như thở dài lắc đầu, "Túc Tí chết rồi, thủ hạ và gia thần cũng chết hơn nửa.
Chỉ trong một đêm, Đại Túc phủ như cây đổ bầy khỉ tan, rã đám hết."
Vốn là một yêu phu vô cùng hưng thịnh mà lại suy vong chỉ trong phút chốc, khiến yêu quái nào cũng lắc đầu cảm thán.
Nhưng đối với Đông phủ thì đây quả là tin tốt.
"Thư Như." Thương Phạt ngồi vào ghế chính giữa.
Cả sảnh lập tức yên tĩnh.
"Có thuộc hạ." Yêu quái có hình dáng đứa trẻ nhảy xuống, chân trần tiến đến hành lễ.
Bạch Ngôn Lê đi tới gần, ngồi xuống vị trí của mình.
Thương Phạt suy nghĩ một hồi, "Ngươi từng nói đã thăm dò được chút tin tức ở Tuy Phục."
"Vâng, thuộc hạ có chút giao tình với một yêu quái ở đó, hắn nắm bắt thông tin rất nhanh nhạy."
"Đưa vị bằng hữu của ngươi về đây." Thương Phạt hiển nhiên nói.
"Điều kiện tùy hắn, ta muốn biết thêm tin tức."
"Vâng."
Thư Như nhận lệnh rồi mau chông rời Yếu Phục.
Bất kể Túc Tí chết do ai thì bề ngoài, Đông phủ cũng chiếm được nhiều lợi nhất.
Bởi vì hơn nửa địa bàn của Chu Yếm đã bị Bạch Ngôn Lê thâu tóm, danh tiếng của Đông phủ lúc này có một không hai.
Thư Như đi Tuy Phục hơn nửa tháng, không phụ sự mong đợi của mọi người, dắt người bạn của mình về.
Từ lúc đặt chân vào Đông phủ, vị yêu quái có nguyên thân là Tam Thanh điểu này liên tục nhìn quanh, đánh giá từng nhánh cây ngọn cỏ, trong bụng thầm tính toán xem mình kiếm chác được bao nhiêu.
Thương Phạt lười giao thiệp với loại yêu quái như vậy, gật đầu chấp nhận rồi bảo Thư Như đưa khoản lễ mà Tam Thanh điểu yêu cầu.
Đối phương thỏa mãn ngồi xuống, cười nói, "Ngài muốn hỏi gì? Tiểu yêu ta đây nhất định có gì nói đó."
"Chắc ngươi đã nghe tin tức ở Yếu Phục." Thương Phạt vào thẳng vấn đề.
"Nếu như ngài nói đến vị đại yêu Túc Tí kia, ta nghe nói hắn dám to gan chống lại ngài, chết là phải."
Cái Thương Phạt muốn nghe là tin tức chứ không phải lời nịnh nọt.
Hắn thiếu kiên nhẫn nói, "Đám người đó có lai lịch gì?"
"Ngài từng trông thấy họ sao?"
"Đã gặp." Trước kia hắn lười giải thích, giờ Thương Phạt mới nói ra.
Mặc kệ phản ứng của đám thuộc hạ, hắn hỏi, "Làm sao?"
"Có phải họ mặc quần áo giống nhau."
"Còn mang dù trắng." Thương Phạt nhớ lại, "Phải rồi, vũ khí của chúng là trường kiếm."
"Thế thì không sai." Tam Thanh điểu hỏi lại, "Ngài có từng thấy dấu hiệu hình trăng lưỡi liềm trên ngực họ không?"
"Trăng lưỡi liềm?"
"Giống với tin tức tiểu yêu ta nghe được ở Tuy Phục, đám người sát hại Túc Tí