Những cái khác tạm thời không nói, riêng lá cờ màu vàng kia, Thương Phạt lại thấy hơi quen.
Kẻ có thể khiến hắn cảm thấy quen thì ắt không phải hạng vô danh tiểu tốt.
Đối phương hùng hổ kéo đến, gây náo động lớn, hết thảy yêu quái Đông phủ đều bị kinh động.
Đan là người đầu tiên xuất hiện ngoài cửa phủ, theo sau hắn còn một đám yêu vương và yêu soái.
Chu Yếm chuẩn bị một chút, dẫn theo đám yêu quân tinh nhuệ nhất ra, hoang mang vây quanh ba lá cờ.
"Tiểu yêu phương nào dám đến đây làm càn?" Tay cầm chùy sắt lớn, Chu Yếm định đi đánh trước thăm dò.
Hắn cảm nhận được yêu khí của kẻ mới tới cô cùng mạnh, nhưng đối phương đã đến tận cửa bắt nạt thì tuyệt đối không thể làm con rùa đen rút đầu.
Đan thấy ánh mắt ra hiệu của Chu Yếm, bèn chạy tới, nhưng vừa mới cất bước thì Chu Yếm bỗng xoay người, chiếc chùy sắt khổng lồ trong tay đối phương bay vọt về phía hắn.
Đan tranh được một đòn bể đầu trong gang tấc nhưng không hề hoài nghi đồng bạn của mình, chỉ tiếc nuối nhìn các thuộc hạ phía sau.
Còn chưa kịp thấy cái bóng của đối phương mà phe mình đã có hai yêu soái bị giết chết rồi.
Chu Yếm ảo não siết chặt nắm tay, không cố nhặt lại chùy sắt của mình nữa.
Hắn vốn định chém gãy lá cờ đối phương cắm trước cửa phủ nhưng vừa mới có ý nghĩ đó, vũ khí trong tay đã bị đoạt đi.
Bây giờ hắn chỉ chuyên tâm tìm tung tích đối phương.
"Sao vậy, có can đảm tìm đến mà không có gan lộ diện à?" Đan và Chu Yếm sóng vai nhau, cả hai vị đại yêu đều đã trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Yêu khí của bọn họ bắt đầu khuếch tán ra xa, muốn bao trọn cả Đông phủ.
"Thật hiếm thấy." Âm thanh lạ tai vang lên, khác với giọng nói uy nghiêm ban nãy mà nghe âm điệu có chút ngả ngớn, "Chỉ là một Đông phủ nho nhỏ ở Yếu Phục mà lại có đến ba vị đại yêu làm gia thần."
"...." Cừu dư tự cho là mình đã nấp rất kỹ mà vẫn bị phát hiện, đành phải ngượng ngưng hiện thân ra.
Sắc mặt Đan càng nghiêm trọng.
Hắn hơi lắc đầu, lặng lẽ ra hiệu cho Chu Yếm.
Ngay khi cơn chấn động ban nãy vừa ngừng, bọn họ gần như không cần thương lượng đã quyết định được phương thức hành động.
Đan và Chu Yếm sẽ xông ra công khai khiêu khích để dụ địch, còn Cừu dư ít có cảm giác tồn tại nhất thì sẽ ẩn thân tìm cơ hội đánh lén.
Không ngờ vẫn bị đối phương nhận ra.
"Ngươi có cảm thấy mấy lá cờ này..." Thanh Canh hôm nay lại biến hình thành một bà lão sáu mươi, thì thầm nói với người bên cạnh.
Không phải đến từ Hoang Phục, bây giờ toàn bộ Hoang Phục đã bị Đông phủ chuyên quyền, mà đương nhiên cũng chẳng phải Yếu Phục, bởi vì thế lực Đông phủ quá lớn, hai nhà còn lại không thắp hương cầu bọn họ đừng đến xâm lược đã là tốt rồi, nào dám tìm đến cửa gây hấn.
"Ngươ từng đến Tuy Phục chưa?" Nơi này có khả năng cao nhất.
"Tuy Phục?" Tư Vĩ tái mét mặt mày.
Đương Bạt lắc đầu, "Chưa tới bao giờ."
Phải sau khi đến Yếu Phục mới để ý đến Tuy Phục.
"Phiền phức lớn rồi." Ban đầu còn nấp trong đám tiểu yêu để quan sát, lúc này Thư Như đã bước đến cạnh đám Thanh Canh.
"Ai vậy?" Thanh Canh vẫn thấp giọng như trước, lòng đã có suy đoán.
"Tuy Phục có ba yêu phủ, thiên hạ Tuy Phục cũng chia làm ba." Là yêu quái phụ trách tình báo, tin tức của Thư Như tương đối phong phú.
"Ý ngươi là...." Lại nhìn ba lá cờ, ngay cả kẻ thần kinh thép như Đương Bạt cũng phải lắp bắp, "Bọn họ tới cả đây ư?"
"Hẳn là chúng rồi." Đan đứng ở đầu hàng, nhún vai một cái.
Lông trên người Chu Yếm chầm chậm mọc ra, hai chân hai tay cũng bắt đầu biến đổi, "Có quan trọng không?"
"Không quan trọng." Đan lắc đầu cười khổ, lửa tím rực cháy quanh thân.
"Giao con người kia ra đây." Giọng nói uy nghiêm lúc đầu lại vang lên.
Ngoại trừ những nhân vật chủ chốt, phần đông yêu quái Đông phủ vẫn chưa biết rõ tình hình.
Từ khi Đại Túc phủ bai vong, mấy tháng nay bọn họ không ngừng mở rộng thế lực, ít khi gặp phải yêu quái nào nói chuyện ngông cuồng như thế.
Cho nên có một yêu vương điếc không sợ súng, lớn giọng mắng, "Con rùa đen rút đầu nào đó, còn không mau hiện thân đấu với ta một....."
Chữ "trận" biến mất trong không khí.
Vị yêu vương mới lên tiếng kia không có chút chống đỡ nào, bị kéo bay về phía trước.
Đan và Chu Yếm cùng duỗi tay ra, đồng thời phối hợp tung một chưởng.
Chưởng lực hai phe va chạm trên không trung, vị yêu vương bị kéo đi kia không cứu được nữa.
Ngay trước mấy trăm cao thủ Đông phủ, yêu quái có thực lực mạnh ở phe mình chẳng thể kháng cự một giây, cứ thế bị xé nát trên không.
Huyết vụ lả tả bay xuống mặt đất.
Cuối cùng, phía bầu trời xa xăm xuất hiện mấy ngọn lửa đỏ cao vài chục thước.
Lửa kia chầm chậm hạ xuống, bay về phía cửa Đông phủ, càng về gần càng hiện rõ ra hình dáng.
"Là một cỗ xe." Cỗ xe này có màu đỏ rực giống như hoa văn trên một trong ba lá cờ, đầu xe cũng cắm lá cờ nhỏ hơn một chút.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy khiến cho không chỉ yêu quái mà ngay cả một ít người và bán yêu cũng chạy tới.
Trước cảnh tượng ấy, không yêu quái nào phản ứng, đám người lại hơi kinh ngạc.
Bên trong ngọn lửa kia là khoang xe lớn như một căn phòng, rõ ràng bị lửa bao quanh hừng hực mà không hề thương tổn, thậm chí lửa còn ngâng bánh xe lên, khiến cho cả "căn phòng" chuyển động.
"Thật là một cảnh tượng thú vị." Giọng nói khác vang lên, trong ngọn lửa bỗng có một con cá lớn màu bạc bơi tới, trên lưng là vị tráng hán cao hơn hai mét, nhưng khác với vẻ ngoài hung dữ cường tráng, giọng nói lại vô cùng yểu điệu, "Người, bán yêu, yêu quái, các ngươi thế mà có thể đứng chung một chỗ, chung một kẻ thù."
"Con người kia đâu?" Giọng nói uy nghiêm trong buồng xe vang lên, có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Chu Yếm và Đan liếc mắt nhìn nhau.
Một giây sau, cả hai vị đại yêu cùng nhắm vào yêu quái trên lưng con cá bạc mà xông tới.
Bọn họ không dám hành động riêng lẻ, đều là đại yêu, họ cảm nhận được lần này không đơn giản rồi.
Trước mắt cứ liên thủ, còn vị trong xe kia thì nghĩ cách sau.
Tuy vậy nhưng khi thấy hai đại yêu cùng lao tới công kích, đối phương không chút hoang mang, sờ cái đầu trọc lốc của mình.
Ngọn lửa màu tím biếc mau chông nuốt chửng cả đối phương và con cá bạc.
Chu Yếm hiện chân thân, há mồm đớp con cá vào trong miệng, dùng răng cắn nghiến.
Cừu dư không ngồi yên, ngay khi Chu Yếm và Đan lao đi, hắn cũng hiện ra chân thân, chắn trước ngọn lửa màu đỏ.
Hắn sợ vị ngồi trong cỗ xe lửa đỏ rực này sẽ ra tay hỗ trợ, nhưng mà khi lửa của Đan đã khống chế được đồng bạn mà vị trong xe kia vẫn không có động tĩnh gì.
Tưởng rằng thời cơ đã đến, không chờ mệnh lệnh, nhóm yêu vương yêu soái trước cổng đã đồng loạt xông lên hỗ trợ cấp trên.
Thấy tình cảnh bên dưới hỗn loạn, Thương Phạt đứng trên không trung khoanh tay, từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào một chỗ.
Ngọn lửa màu tím càng lúc càng cháy rực, có vẻ như Đan và Chu Yếm đã đắc thủ, nhưng sự thật là....!
Vốn tưởng có thể một đòn giết chết đối phương là có thể nhổ ra, nhưng Chu Yếm ý thức được có gì không đúng, thân thể đã tắt thở trong miệng cũng cảm giác không chân thực.
Trợn lớn đôi mắt, Chu Yếm lập tức nhắc nhở Đan đang thao túng ngọn lửa, "Cẩn thận!"
"Phụt!" Đan há miệng phun máu tươi, bay ngược về phía sau.
Chu Yếm nhận ra quá muộn, khi vị yêu quái đầu trọc kia đến sau lưng Đan, chỉ một quyền đã khiến hắn tạm thời mất đi năng lực phản kháng.
"Đan!" Gầm lớn một tiếng, Chu Yếm nhổ vảy cá trong miệng ra, xông đến đỡ đồng bạn của mình dậy.
"A A A!" Trong lúc đó, vị yêu quái trong xe không hề xuất hiện, nhưng đám yêu vương yêu soái vây quanh cỗ xe chẳng hiểu sao bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Cừu dư nỗ lực ngăn cản bọn họ, nhưng toàn bộ yêu quái, bao gồm cả đám Thư Như đều chêm giết đỏ mắt.
Dần dần, bọn họ bắt đầu để ý đến đám người đang đứng ngoài cửa.
Nhận ra toàn bộ yêu quái phe mình đều biến đổi khác thường, đám bán yêu vội chắn trước mặt con người, nhe răng trợn mắt nhắc nhở yêu quái chớ đến gần.
"Chỉ có đại yêu mới không bị ảnh hưởng." Cừu Dư vốn không có chút tình cảm nào với Đông Phủ, hôm nay hắn liều mạng ứng cứu chẳng qua vì sợ sau này bị xét tội.
Thấy không cách nào ngăn cản được, hắn đành bay tới bên cạnh Đan và Chu Yếm.
Đám yêu quái giết đến hăng say, sau một thời gian ngắn đã giết được không ít tiểu yêu.
Trong đó có mấy vị yêu vương, bao gồm kẻ có sức chiến đấu mạnh nhất là Đương Bạt dường như vẫn giữ được chút tỉnh táo nhưng vẻ mặt rất thống khổ vì không sao kháng cự được.
"Làm sao đâu?" Con nhện lớn bò từ đống thi thể xuống.
"Sao ngươi không việc gì?" Thực lực của Tư Vĩ còn chưa tới cấp yêu vương, lão vẫn không bị khống chế khiến cho Đan khá bất ngờ.
"Ta và tôn chủ có quan hệ chủ tớ." Đó là nguyên nhân duy nhất Tư Vĩ có thể nghĩ ra, "Làm sao đây, có kịp triệu tập yêu quân đến không?"
Trước khi đám yêu quái này xuất hiện, tôn chủ vẫn còn bên cạnh mình, nhưng giờ lão không dám dò đoán tung tích Thương Phạt.
"Đối phương chỉ có hai kẻ." Sau khi giao thủ xong, Chu Yếm có thể xác định điều này.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng, "Thế mà chúng ta không ứng phó nổi."
"Tuy đều là đại yêu." Đan bị thương không nhẹ, phải nhờ Chu Yếm đỡ mới đứng dậy được, "Bọn họ đến từ Tuy Phục, chúng ta đánh không lại."
"Liên thủ còn đánh không lại." Chu Yếm đỏ cả mắt, phẫn hận lúc trước mình còn trúng chiêu, thậm chí trách cứ bản thân hiểu biết về Tuy Phục quá ít.
"Còn chưa nhận ra sao?" Con cá bạc đã bị cắn chết lúc nãy giờ lại rất sống động bơi vòng quanh.
Yêu quái đầu trọc không thèm nhìn bọn họ, vẫn ngồi trên lưng cá ung dung như ban nãy.
Đối phương đánh Đan trọng thương, theo lý mà nói thì phải nhân cơ hội ra tay hạ sát, thế như tên đầu trọc này không làm như vậy.
Có lẽ bọn chúng đến đây chỉ để nhắm vào Bạch Ngôn Lê.
Giao phu chủ ra? Tin được sao? Tư Vĩ trong bụng nghĩ thầm, cảm khai Bạch Ngôn Lê là một con người mà "được" ba yêu phủ Tuy Phục đến đây rình rang đòi bắt thế này, oai không phải dạng vừa.
"Muốn bọn ta giao phu chủ ra." Chu Yếm không hề sợ hãi, giễu cợt nói, "Đừng hòng!"
"Nếu đã không hợp tác." Vị yêu quái ngồi trên lưng cá bạc bỗng nhiên nhảy xuống.
Con cá lập tức lặn vào lòng đất, tựa như mắt đất này là cái mặt hồ, nó mau chóng bơi vào trong phủ, " Ta đành phải đích thân tìm rồi."
Cánh cổng Đông phủ hùng vĩ chủ vì một con cá bạc bơi vào mà ầm ầm sụp đổ.
Dù nó vẫn dưới mặt đất, nhưng trong khi nó bơi lội, mặt đất rung chuyển ầm ầm.
Nó bơi đến đâu, nhà cửa nơi đó đều không thể chống đỡ.
"Khẩu khí lớn thật." Cuối cùng Thương Phạt mới lên tiếng.
Tiếng nói vừa dứt, con cá bạc trong lòng đất kia bỗng nhiên bắn lên không, khi rơi xuống mặt đất thì ngay cả đuôi cũng không thể vẫy, nằm chết ngắc.
"Là gia chủ!" Yêu quái Đông phủ đang chém giết lẫn nhau cảm thấy như bỗng nhiên bị giáng cho một đòn.
Sau bốn chữ ngắn ngủ mà Thương Phạt vừa mới thốt, bọn họ đồng loạt tỉnh khỏi ác mộng.
Bị Đương Bạt chặt mất một cánh tay, Thanh Canh khôi phục được thần trí bèn trừng mắt nhìn đối phương.
Nghĩ mà sợ, chưa một ai trong bọn họ nghĩ có ngày mình lại rơi vào tinh cảnh này.
Liếc nhìn đồng bạn một lượt, đám yêu quái còn sống hổ then lui về.
"Gia chủ đến rồi!" Tiếng hoan hô vang lên phá tan ngột ngạt.
Tư Vĩ cũng phấn khởi nói, " Tôn chủ đến rồi."
Không có gì đáng để vui hết.
Chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, e rằng về sau Đông phủ sẽ mất hết mặt mũi.
Dù gì cũng bị kẻ địch đánh đến tận cửa, hủy diệt không ít công trinh, rồi chết nhiều yêu quái như thế.
Thương Phạt quan sát hồi lâu, biết rõ thực lực của hai vị đại yêu này.
Nhân lúc đó, hắn cũng quan sát để nhớ xem vì sao lại thấy lá cờ kia quen mắt.
Ước chừng hai mươi năm trước, lúc hắn đi ngang Tuy Phục đã từng trông thấy rồi.
Nếu hắn nhớ không lầm, lá cờ này đại diện cho thế lực mạnh nhất ở Tuy Phục.
Vì sao đối phương lại tìm Bạch Ngôn Lê, thậm chí còn phải gây náo động lớn như vậy, kéo nhau tới yêu phủ chỉ để bắt một con người? Chẳng lẽ chỉ bởi y đặt ra quy định không được ăn thịt người trong địa bạn của mình? Có đáng không?
Lại cần đích thân hai vị tôn chủ yêu phủ vượt phục tới đây.
Thương Phạt trầm tư ngẫm nghĩ.
Dù thế nào đi nữa, chuyện này ảnh hưởng đến thể diện của mình, đã vậy thì sao còn để cho đối phương thoải mái.
Bất kể là ai, có lai lịch gì, lợi hại ra sao, đến lãnh địa của kẻ khác cũng phải khiêm nhường một chút.
Thế mà bọn chúng dám ba mặt quây mình như bắt ba ba trong rọ, vô cùng càn rỡ, không đánh thì tiếng xấu để lại muôn đời.
Lúc ở Đế Kỳ, ngay từ lúc còn bé tí, nào có yêu quái nào dám gây sự với hắn như thế.
"Đến rồi thì đừng ngồi không nữa." Từ trên cao, Thương Phạt hiện thân trước cổng yêu phủ chỉ mất có một cái chớp mắt.
Cỗ xe trong ngọn lửa bỗng chia năm xẻ bảy.
Vị đại yêu ngồi trong đó cuối cùng cũng đã lộ diện.
Đó là một nam thanh niên có mái tóc dài đỏ rực, nước da màu đỏ, đôi mắt màu đỏ, thậm chí cả móng tay cũng đỏ thẫm như đồng.
Xe ngựa vỡ tan, hắn đáp xuống đất, không còn dáng vẻ hờ hững mà nhìn Thương Phạt đầy dè chừng, "Ngươi chính là chủ của Đông phủ?"
"Hóa ra là Hỗn." Liếc mắt một cái đã nhận ra chân thân đối phương, Thương Phạt nói luôn không cần kiêng kị.
"Là Hỗn yêu sao?" Đan ôm vết thương đau đớn trước ngực, bỗng cảm thấy bị thế cũng chẳng oan.
Chỉ nói tới huyết thống, Hỗn tộc đã cao quý hơn Đan điểu mấy lần rồi.
"Quấy rầy rồi." Vật cưỡi bị giết mà chẳng hề nông giận, kẻ này nhanh chông bước tới, thậm chí còn lịch sự gật đầu chào hỏi.
Từ khiêu khích đến khiêm nhường, tốc độ lật mặt của kẻ này khiến cho Đan cũng phải nể phục.
"Quấy rầy?" Thương Phạt mặt không cảm xúc, căn bản là cóc thèm quan tâm, "Chờ ta lột sạch vảy trên mình