Huyên Náo biến thành người khổng lồ cao hơn trăm mét tông vào cột sắt.
Bất chấp những tia sét đen ngòm điên cuồng đánh bật lại, hắn ôm cả cây cột, muốn nhổ nó lên khỏi mặt đất.
Giữa lồng giam, mái tóc đỏ rực của Hỗn bay múa trên không, vươn thật dài, đuôi mỗi sợi tóc là một con rắn đỏ như máu.
Thương Phạt vung tay, mười ngón mọc ra vuốt đen.
Không màng đến Huyên Nao đang vật lộn tìm cạch phá trận, hắn tiến đến tấn công Hỗn trước.
Không còn gì để nói, trận chiến này chỉ có thể một mất một còn.
Ba vị đại yêu ở đây đều rõ điều đó, cho nên không một ai chần chư cả, họ đều dốc toàn lực.
Kể từ sau khi rơi Đế Kỳ, Thương Phạt chưa trải qua trận đánh nào sảng khoai như thế.
Thân hình hắn di chuyển thoăn thoắt.
Sau một hồi giao chiến, Hỗn đã bị cắt đứt không ít tóc.
Nhưng những sợi tóc có cặp mắt đỏ ngầu kia vừa chạm vào cánh tay hắn, tất cả đề bắn ra hồng quang.
Chỉ trúng duy nhất một chiêu, cánh tay Thương Phạt đã đen một mảng.
"Chết đi!" Tóc là mạng của Hỗn.
Thương Phạt cắt tóc của hắn tức là đả thương thân thể hắn.
Nhưng tay đối phương cũng đã trúng độc.
Để kéo dài thơi gian cho Huyên Náo tìm cách phá trận, Hỗn hợp hai tay lại, đầu vươn về phía trước.
những sợi tóc đã đứt của hắn lập tức sống dậy, bao quanh Thương Phạt.
Thương Phạt mau chóng lui về phía sau, mươ ngón đan trước ngực, sau đó xé ra hai bên.
Cái lưới đan bằng tóc của Hỗn bị hắn phá ra một lỗ hổng.
Thương Phạt đứng giữa không trung, liên tục biến ảo vị trí, nhìn Hỗn đứng bất động tại chỗ nhưng đầu hắn lại xoay tròn quanh thân thể như một con quay.
Hóa ra cổ hắn có thể kéo dài, uốn lượn được.
Hỗn yêu tuy rằng lợi hại nhưng nhược điểm là cái cổ.
Chỉ cần cắt đứt nó, bọn chúng sẽ mất năng lực tấn công.
Thương Phạt vừa định hành động, nhưng Huyên Náo ôm chiếc cột sắt đã gầm lên một tiếng.
Ngay sau đó, dưới nơi họ giao chiến, hơn trăm căn nhà đồng loạt sụp đổ tan nát, cát bụi bay mịt mù.
Cây cột sắt cắm sâu vào mặt đất bị thân thể liên tục phóng đại của Huyên Náo rút ra.
Phá vỡ trận địa bằng nan quạt của Thương Phạt có lẽ là điều khó với những yêu quái khá, nhưng với đại yêu có thể lập nên yêu phủ ở Thuy Phục thì không còn xem là thiên la địa võng.
Ôm cây cột đen vẫn phát ra chớp đên liên tục, trận địa đã phá, nhưng Huyên Náo vẫn chưa chịu buông ra.
Một bước đạp bằng thành quách, hắn ôm cây cột sắt lên, vung về phía Thương Phạt đang chiến đấu trên không trung.
Nếu không phải có một đại yêu khác ngăn cản, Thương Phạt có thể bảo vệ trận pháp để nó không bị hủy, nhưng hai đại yêu dốc toàn lực thì hắn đối phó có chút vất vả.
Không chống trả lại những đòn đánh của Hỗn, hắn từ trên không đáp xuống, nấp vào đường phố của con người, trước tiên hít thở lấy hơi.
Huyên Náo chưa chịu bỏ cuộc.
Lồng ngực bị chớp đen từ cây cột đốt cháy, hắn vẫn ôm lấy nó, giang xuống lòng đường.
Thương Phạt hoàn toàn chỉ phản ứng theo bản năng.
Sau khi đáp xuống, hắn cố gắng chọn nơi nào đó vắng người nhất.
Một gậy của Huyên Náo giáng xuống, vài người chưa kịp trốn cất lên tiếng kêu thảm, còn đa số đã bị lập tức trôn vùi trong những toàn nhà đổ nát.
"Mẹ kiếp!" Thương Phạt mắng chửi, phát hiện ra hai trong mười móng tay của mìn đã bị cắt đứt.
Trời mới biết hắn nuôi móng đó cẩn thận cỡ nào.
Đối với hắn, đứt móng tay so với gẫy răng cũng chẳng khác là bao.
*Lời editor: Làm hỏng bộ nail của thiếu nữ, chết mịa tụi bây rồi!!!
"Sao phải trốn?" Người khổng lồ tiếp tục trắng trợn đạp đổ thành quách, tiếng nói như sấm nổ vang trên đỉnh đầu, tay vác cây cột lớn màu đen.
Vì trận địa bị phá, những phiến quạt còn lại đồng loạt rung chuyển.
Có tiếng nước lũ dâng trào dưới lòng đất.
Thương Phạt hít sâu một hơi, đặt tay lên căn nhà mình đang dựa lưng.
Chỉ với một chút sức, tòa nhà cao hai tằng đã bay lên khỏi mặt đất, đập về phía người khổng lồ.
Nhờ nó che chắn, Thương Phạt vung móng vuốt, đánh thẳng về phía cần cổ của Hỗn.
Có cây cột đen trong tay, Huyên Náo chỉ nhẹ nhàng quơ một cái đã khiến căn nhà kia tan thành bụi.
Hỗn phản ứng cũng không chậm.
Dù bị tấn công trong lúc không tập trung nhưng hắn vẫn bình tĩnh chống trả.
"Rõ buồn nôn." Thương Phạt ra đòn thành công, lơ lửng trên không.
Hỗn dù đã phòng thủ, nhưng đầu lại rách một mảng lớn, máu đổ như mưa.
"Trước kia có yêu quái hay con người nào nói." Thương Phạt giễu cợt, "Ngươi rất tởm lợm chưa?"
Hỗn há miệng khép miệng muốn nói gì đó, nhưng để duy trì hình tượng, hắn không phát ra âm thanh nào.
Thương Phạt liếc mắt ra xa, điều chỉnh tư thế tấn công Huyên Náo, nhưng vẫn tiếp tục nói với Hỗn, "Bộ dạng ngươi khiến người ta ăn mất cả ngon."
Ở cùng đám người lâu cũng có một cái tốt, đó là học được mấy câu cà khịa cực kỳ nhức hông.
Thương Phạt làm bộ thong dong đi lại nhưng thực ra vẫn phòng bị Huyên Náo, "Kể cả đánh nhau đi chăng nữa cũng không giữ gìn hình ảnh à?"
Nghe hắn nói vậy, Hỗn quả thực kích động, lao lên tấn công trước.
Thương Phạt nhìn động tác của hắn, lợi dụng góc độ, nhìn Hỗn chằm chằm, nhưng bất ngờ, hắn lại quay sang đánh về phía Huyên Náo.
Những phiến quạt rung chuyển càng lúc càng dữ dội theo động tác của hắn.
Cùng lúc đó, tiếng ầm ầm cũng vang bên tai hai vị đại yêu Tuy Phục.
Cả hai không kịp suy nghĩ, Huyên Nao lui lại một bước, ném văng cây cột sắt ra xa.
Thương Phạt đứng giữa không trung chẳng hề né tranh.
Cột sắt cứ thế bay về phía hắn.
Ngón tay hắn khẽ cử động, cây cột càng lúc càng thu nhỏ lại, khi đến trước mặt thì chỉ còn là phiến quạt mà hắn có thể dùng tay kẹp lấy một cách dễ dàng.
Hai yêu quái phối hợp, Huyên Náo tấn công chính diện, Hỗn đánh lén sau lưng.
Vậy nhưng Thương Phạt không hề lẩn tranh.
Cầm quạt trong tay, hắn xoay ngườ một cái.
Phiến quạt trong tay trở thành trươg kiếm.
Con ngươi đen sẫm của Thương Phạt đã chuyển sang màu vàng, đồng tử dựng thẳng.
Hỗn lập tức rụt cổ về, ôm đầu phát ra tiếng kêu thê thảm.
"Ngươi cố ý!" Huyên Náo thu nhỏ thân thể về kích thước ban đầu, từ đằng xa bay lại.
Thương Phạt đương nhiên cố tinh để lộ sơ hở khiến Hỗn bị lừa.
Thấy Huyên Náo định lao tới, hắn ngoắc ngón tay.
"Ngươi rốt cuộc," Hỗn thu chiêu lại, tạm thời không còn năng lực tấn công.
Huyên Náo cảnh giác kéo dài thời gian, "Từ đâu tới?"
"Số ta rất may mắn." Thương Phạt xem như không để ý, chỉ thong thả trò chuyện, "Không phải các ngươi có ba tên sao? Còn một tên nữa đâu? Không tới à?"
Nếu kẻ đó đến thật, hắn chưa chắc có cơ hội thắng.
"Ngươi cần gì phải làm thế vì một con người?" Nếu không phải thực sự khó nhằn, Huyên Náo sẽ chẳng rảnh hơi mà khuyên nhủ vào lúc này, "Dù ta và Hỗn không giải quyết, Hạo Nguyệt tiếp tục hành động, các yêu môn ở trung ương sớm muộn gì cũng để ý.
Tới lúc đó, không phải chỉ giao Bạch Ngôn Lê ra là giải quyết được đâu."
"Thì đã làm sao?" Thương Phạt vuốt ve cai cái móng vừa gãy của mình.
"Ngươi chắc hẳn xuất thân từ đại yêu tộc." Tuổi còn nhỏ mà đã mạnh như vậy, trừ huyết thống ra thì phong cách chiến đấu cũng rất đặc biệt, chưa kể đế ngạo khí toát ra từ mỗi cử chỉ, không phải thứ tán yêu lang thang có thể sở hữu, "Dù không nghĩ cho Đông phủ cũng phải nghĩ cho bản thân, cho tộc nhân của mình.
Ngươi không vì yêu tộc mà ngẫm lại sao?"
"Cái này chắc hơi rắc rối." Thương Phạt bẻ khớp ngón tay, ung dung nói, "Nhưng mà nó chẳng liên quan gì đến việc ta muốn giết các