"Bắt đầu!" Trường Bạch ra lệnh, chín vị đại yêu đồng loạt giơ tay lên.
Đồng thời, Thương Phạt cũng phóng yêu lực.
Hắn chậm rãi vươn tay về phía trước, máu trong ao bắt đầu sục sôi.
Tính cả Trường Bạch, chín vị đại yêu dần dần bay lên khỏi mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo đau đớn.
Thương Phạt nhắm mắt lại.
Máu ùng ục sôi, tựa như muốn trào cả ra ngoài.
Bạch Ngôn Lê đứng cách Thương Phạt năm bước, tay phải rũ xuống nắm lấy thanh chủy thủ màu vang.
Y nhìn bạn lữ của mìn, rồi lại ngước lên nhìn vị đại yêu tóc bạc bị đông trong khối băng.
Chín vị đại yêu đồng thanh hét lớn.
Cùng lúc đó, bàn tay mở rộng của Thương Phạt siết chặt thành nắm đấm.
Yêu lực của hắn bạo phát, máu đang sôi trào trong ao cũng từ từ lắng lại.
Bạch Ngôn Lê nhíu mày, quan sát khắp vách hang động.
Chín sợi xích lung lay phát ra âm thanh chơi tai.
Những hình vẽ và ký tự trên vách đá dường như sống lại, sáng rực, nhảy múa chuyển động.
Bạch Ngôn Lê cúi xuống, vô thức thở dồn dập.
Y hết nhìn Thương Phạt cách đó không xa, lại nhìn chín vị đại yêu.
Bọn họ đã bay đến vị trí cách mặt đất hai mươi mét, đồng thời há miệng.
Yêu đan đủ mọi màu sắc phun ra từ miệng họ.
Sắc mặt Thương Phạt càng lúc càng khó coi.
Ao máu kia vưa mới bị trấn áp, dường như nhận ra có điều gì, bắt đầu phản ứng lại.
Chín vị đại yêu vừa mới nhả yêu đan, những văn tự cũng sống dậy, như một loại cơ quan nào đó vừa chuyển động.
Thương Phạt dần cảm thấy khó khăn.
Hắn mở mắt ra, hai mắt nhòe đi một lúc mới bình thường trở lại.
Hình ảnh đầu tiên hắn thấy là những văn tự đang phát sáng, và vị bạn lữ đang quay lưng về phía mình.
Bạch Ngôn Lê ngây người nhìn về phía trước.
Thương Phạt cũng nhìn theo hướng mắt y, phát hiện ra đám đại yêu Trường Bạch đã phun yêu đan của mình ra ngoài, từ từ nắm nó trong tay.
"Khụ!" Thương Phạt ho một tiếng rồi lập tức mím môi, nuốt ngược máu tươi chuẩn bị trào ra khỏi miệng.
Do âm thanh rền rĩ của những sợi xích, Bạch Ngôn Lê không nhận thấy trạng thái khác thường của hắn.
Y vẫn quay lưng về phía hắn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm những vị đại yêu kia.
Chín đại yêu nắm yêu đan trong tay, không chút do dự, ném về phía xích sắt.
Sợi xích cứng rắn không thể phá vỡ đó lại vì một đòn công kích này mà rung lên bần bật.
Thương Phạt càng lúc càng khó duy trì, một gối quỵ xuống mặt đất.
"Phu quân!" Nghe tiếng động, Bạch Ngôn Lê quay người lại, thấy Thương Phạt cúi đầu, vài giọt máu nhỏ xuống đất, sắc mặt y tái mét.
"Đừng tới đây." Hô lên ba chữ này, Thương Phạt không còn sức mở miệng nữa.
Hắn nghiêng người, vươn thêm một cánh tay.
Ao máu đang sôi trao lên một lần ữa bị áo xuống, nhưng không yên tĩnh được như lúc đầu, bởi vì Thương Phạt cũng sắp không chống đỡ nổi/
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê hoảng hốt dậm chân, muốn đi lên nhưng lại bị Thương Phạt ngăn cản.
Nghe tiếng kêu của y, chín vị đại yêu cũng bắt đầu chú ý.
Thương Phạt run rẩy đứng lên.
Lần này, hắn dốc hế yêu lực, nhưng dây xích càng bị công phá, máu trong ao càng sục sôi điên cuồng hơn.
Không chỉ có hai tay, thân thể hắn cũng bắt đầu run rẩy.
"Dừng lại!" Trước khi hoàn toàn kiệt sức, Thương Phạt hô lên.
Trường Bạch không cam lòng nhìn sợi xích, nhưng thấy Thương Phạt dần thu yêu lực về, hắn và đồng bạn chỉ có thể bất đắc dĩ đáp xuống đất.
"Phu quân." Lần này, Bạch Ngôn Lê không bị cản trở nữa.
Thương Phạt thu hồi yêu lực, máu cũng lắng xuống, nhưng vẫn bắn ra một ít.
Hắn nghe thấy tiếng Bạch Ngôn Lê, liền hướng về phía đó, lăn một vòng, lập tức đứng dậy.
Bạch Ngôn Lê xông lên trước, kéo cổ tay Thương Phạt, xoay ngược vị trí của hai người.
Không hề buông tay ra, Bạch Ngôn Lê đã kéo hắn vào ngực, dùng thân mình che chở.
Toàn bộ máu bắn lên đều tạt vào lưng y.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Thương Phạt không kịp hiểu, cũng không kịp phản ứng.
Bạch Ngôn Lê ôm hắn, sau khi cản được máu, y thở phao nhẹ nhõm.
Thương Phạt lập tức xoay ngược lại, ôm y vào lòng, nôn nông hỏi, "Lưng ngươi sao rồi?"
"....Không sao." Bạch Ngôn Lê ngẩng đầu lên mỉm cười.
Thương Phạt xanh mặt, túm lấy Bạch Ngôn Lê, xoay tới xoay lui, đến khi chắc chắn y không bị thương, chỉ có lưng áo ướt sũng.
"Không phải đã nói rồi sao, máu kia vô hại với con người." Thấy hắn căng thẳng, Bạch Ngôn Lê thầm vui sướng, ra sức động viên, "Ta không bị làm sao hết."
"Ngài có sao không?" Dù không thành công, nhưng lần thử nghiệm này đã gần với thành công nhất.
Trường Bạch cùng các đại yêu Cực Uyên phủ đi tới hỏi thăm.
Thương Phạt lấy tay chùi máu bên khoe miệng, trước tiên khai thông yêu lực trong thân thể.
Bạch Ngôn Lê kéo hắn ngồi xuống đất nghỉ ngơi, chắn giữa hắn và yêu quái Cực Uyên phủ, "Các ngươi để ngài ấy nghỉ ngơi chút đã."
"Ngài không sao chứu?" Cuối cùng Trường Bạch cũng ban phát cho con người này một cái nhìn.
Tuy Bạch Ngôn Lê khiến bọn họ chán ghét, nhưng nếu không phải y liều lĩnh xông lên che chở cho Thương Phạt, e rằng vị đại yêu Đông phủ này sẽ không dễ chịu đâu.
"Ta đã nói rất nguy hiểm rồi mà." Bạch Ngôn Lê giận dữ nói với bọn họ, rồi lại ngồi xuống trước mặt Thương Phạt, kiểm tra thân thể hắn từ đầu đến chân.
Thương Phạt nhắm mắt lại, năm phút sau mới mở ra.
"Không sao." Trước khi Trường Bạch mở miệng, Thương Phạt đứng lên.
Hắn nhìn khối băng vẫn không suy chuyển treo trên cao cùng với DIễm Uyên bị giam trong đó, rồi lại nhìn sang ao máu sủi bọt lăn tăn.
"Ta không giữ được hai phút.
Dường như máu trong ao có liên hệ gì đó với văn án trên vách động này."
Nếu những văn tự kia không phát sáng, có khi ban nãy đã thành công rồi.
"Chúng ta không thể từ bỏ được." Trường Bạch nhìn tôn chủ của mình.
Trong lớp băng, quanh người Diễm Uyên lại xuất hiện thêm vài vết máu.
Thương Phạt cũng thấy được, phức tạp nói, "Nếu thất bại thêm vài lần, dù giải được phong ấn cũng đã muộn."
Tiếp tục bị hành hạ như thế, Diễm Uyên sẽ chết trong đó luôn.
"Chúng ta...." Từ hy vọng đến thất vọng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mắt Trường Bạch đỏ hoe.
Nhóm đại yêu Cực Uyên phủ cũng nín lặng.
Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt vô cùng.
"Cởi quần áo ra." Thương Phạt quay đầu lại, kéo Bạch Ngôn Lê đến trước người mình.
"Hả?"
"Cởi quần áo ra." Miệng vừa nói tay chân vưa làm, Thương Phạt xem như không thấy đám yêu quái Cực Uyên phủ đang đau thương khôn xiết.
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê kinh ngạc đến ngây người.
"Chẳng lẽ người định....Nhưng mà...."
"Cái gì?" Thương Phạt nhíu mày, đã lột xong áo ngoài của Bạch Ngôn Lê xuống,
"Chẳng nhẽ người muốn