"Lẽ nào bọn họ có thể giết sạch người ở cả ba phục?"
"Sao không?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết." Thương Phạt kiên quyết nói, "Ngừng ngay cái ý định cải cách tiền tệ của ngươi lại."
Bạch Ngôn Lê cau mày, dù không tranh cãi nhưng rõ ràng không cam lòng.
Thương Phạt biết tính y, sợ y lại qua mặt mình, lén lút giở trò, hắn nghiêm khắc cảnh cáo, "Ngươi đừng nghĩ ta đang đe dọa ngươi."
"Nhưng ba phục liên quan đến vô số yêu quái, dù là yêu quái ở Đế Kỳ cũng không thể bá đạo như vậy."
"Bên trong Đế Kỳ có nhiều yêu quái sinh sống." Thương Phạt cảm thấy cần phổ cập giáo dục cho Bạch Ngôn Lê về yêu tộc, "Hoàng Thành nằm ở trung tâm, những yêu quái sống trong đó chính là những kẻ đã đặt ra quy định trong thiên hạ.
Thứ tiền cốt mà ngươi căm hận kia, ngươi cho rằng ai đã nghĩ ra?"
"Là yêu quái ở Hoàng Thành sao?"
"Toàn bộ con người ở đại lục Hồng Nguyệt đều do chúng quản lý."
"Không có ngoại lệ nào ư?"
"Không có."
"Vậy yêu quái trong Hoàng Thành có mạnh không?"
"Rất mạnh."
"So với phu quân thì sao?"
Thương Phạt chuẩn bị buột miệng nói thật thì thấy vẻ mặt tha thiết mong đợi của Bạch Ngôn Lê, hắn ngẫm nghĩ một hồi, vẫn đành nói, "Ta không sánh được."
"Hả?"
"Ta đã nói với ngươi rồi, cảnh giới càng cao, sự chênh lệch giữa các yêu quái cùng cấp độ càng lớn." Thấy vẻ mặt thất vọng của bạn lữ, hắn suýt không nhịn được cười, kho khan một tiếng, nghiêm túc nói, "Bộ tộc Ứng Long ở Hoàng Thành đã có thể hóa hình từ khi mới chào đời.
Đa số các thành viên chỉ mất hai ba năm để thành tiểu yêu."
Tuổi đời của yêu quái hơn xa con người.
Một con người mới hai ba tuổi có thể làm gì? Mà so sánh ra, yêu quái hai ba tuổi còn nhỏ hơn.
Nhưng chỉ cần một thời gian ngắn như thế, Ứng Long đã thành tiểu yêu.....!
Bạch Ngôn Lê nhớ đến Đào Bão Bão và Tư Vĩ cùng một số yêu quái khác ở Đông phủ.
Bọn họ có ai không phải nằm gai nếm mật mới lên được một cấp.
"Yêu quái bình thường, một trăm tuổi mới bắt đầu sống độc lập." Thương Phạt nhìn vẻ mặt sững sờ của Bạch Ngôn Lê, cảm thấy đe dọa chưa đủ, tiếp tục nói, "Nhưng Ứng Long, trăm tuổi đã vào Thượng Cổ kỳ."
"Hả?"
Thực ra đây cũng không phải hù dọa, những lời Thương Phạt nói đều là sự thật.
"Cho nên ngươi nghĩ mình ứng phó nổi sao?"
Bạch Ngôn Lê mím môi.
Thương Phạt dịu giọng, đưa tay xoa đầu y, "Tiền cốt do bọn họ ban hành, quy định nhân loại phải sử dụng.
Ngươi muốn hoành hành bên ngoài ra sao cũng được, dù liên quan tới mộ thì cùng lắm chỉ ảnh hưởng một chút đến thế cục.
Nhưng nếu ngươi dám thay đổi thứ tiền cốt kia thì chính là động đến gốc rễ của chế độ quản lý con người do Ứng Long đề ra."
Nói xong chuyện nghiêm trọng, Thương Phạt ngả lưng dựa vào thành xe.
Bạch Ngôn Lê im lặng hồi lâu, mãi đến khi xe ra khỏi trấn vẫn không nói tiếng nào.
Tư Vĩ chuyên tâm đánh xe, phong bế thinh giác.
Lão không hứng thú, mà cũng không dám có hứng thú với chuyện trong xe.
Bạch Ngôn Lê thì thầm, "Long tộc à?"
"Hả?"
"Ta từng nghe những người trên trấn kể chuyện." Con người không biết nhiều về yêu tộc, nhưng sức mạnh của long tộc đã ăn sâu vào tâm trí của mỗi người thông qua truyện thần thoại.
"Cái gì?"
"Nói rằng khi long kỳ xuất hiên thì dù là người hay yêu đều phải cúi xuống quỳ lạy, nếu không sẽ xảy ra tai vạ."
Thương Phạt hơi giật khóe miệng, tuy trong bụng không ủng hộ nhưng lại tỏ vẻ tán thành, "Ừ, đáng sợ lắm."
"Vậy, những con rồng đó đều sống trong Hoàng Thành à?"
"Phải."
"Thế, phu quân đến Hoàng Thành bao giờ chưa?"
"Chưa."
"Sao cơ?"
"Vẻ mặt ngươi như thế là sao?" Thương Phạt hừ một tiếng, "Không vào là chuyện bình thường.
Đó đâu phải nơi thích đến là đến thích đi là đi."
"Nhưng phu quân lợi hại như thế, ta cứ nghĩ kiểu gì cũng đến rồi." Bạch Ngôn Lê nhíu mày.
Thương Phạt có chút đắc ý.
Hết cách, chỉ tại hình tượng của hắn trong lòng Bạch Ngôn Lê quá mức vĩ đại.
Nhưng lúc này nhất định không được cho y câu trả lời thỏa mãn, nếu không y lại làm việc không kiêng kị gì.
"Thế, sau này ta có thể đến xem không?"
"Ngươi định đến làm gì?" Thương Phạt cau mày.
"Ta muốn thấy rồng."
"Thấy được cái gì chứ?" Thương Phạt không dễ chịu tí nào, "Đâu phải yêu quái nào cũng đến được Hoàng Thành."
"Vậy à?"
"Ngươi chú ý trọng điểm là được." Vấn đề ở đây là không được gây sự, chứ không phải lúc tò mò tướng mạo của đối phương, "Sau này đừng nhắc chuyện đổi tiền nữa."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê đáp, cụp mắt xuống một hồi, lại ngước lên hỏi, "Sống trăm năm là đạt đến Thượng Cổ kỳ, thế ngàn năm thì sao? Có phải lại mạnh hơn nữa không?"
"Trong số đám Ứng Long trưởng thành, yêu thánh nhiều vô số."
"Yêu thánh?"
"Cấp trên Thượng cổ kỳ."
"Hóa ra còn có cả yêu thánh nữa." Bạch Ngôn Lê phấn khởi, "Trên nữa thì sao?"
"Trên nữa ngươi cũng chẳng thấy được." Thương Phạt vỗ đầu y một cái, "Quan tâm lắm thế làm gì."
"Tò mò thôi không được à?"
"Đừng." Thương Phạt lắc đầu, "Ta rất không thích sự tò mò của ngươi."
"Hóa ra phu quân cũng không mạnh lắm." Bạch Ngôn Lê lẩm bẩm một mình, nhưng đủ cho Thương Phạt nghe thấy.
Thương Phạt bốc hỏa trong lòng, nhưng Bạch Ngôn Lê đã sảng khoái nói, "Ta hiểu rồi.
Sau này ta sẽ làm việc thận trọng hơn."
Đạt được mục đích nhưng Thương Phạt vẫn bực bội, bất đắc dĩ nói, "Ngươi để ta sống lâu thêm hai năm đi.
Nói xong hắn dứt khoát nhắm mắt lại.
Tư Vĩ đánh xe hơn nửa ngày, đến nơi đã sắp xếp xe bạch tố kéo.
Bấy giờ Thương Phạt mới nhớ ra, "Cừu dư đâu?"
"Dạ?" Bạch Ngôn Lê đang mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Thương Phạt cau có, "Sao không gọi hắn tới kéo xe?"
"À,,," Bạch Ngôn Lê hơi bối rối, cẩn thận nói, "Phu quân, không phải người cũng đã nghe Thủy Mã kể về câu chuyện đời mình đó sao?"
"Hả?" Thương Phạt nhíu mày, "Liên quan gì đến Cừu dư?"
"Dù sao hắn cũng là đại yêu mà." Bạch Ngôn Lê khuyên nhủ, "Cho hắn chút thể diện đi."
"Hắn đến trước mặt ngươi kể khổ à?" Thương Phạt thấy lạ.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì Cừu dư không ưa Bạch Ngôn Lê, hết lần này đến lần khác tới nói xấu Bạch Ngôn Lê với hắn.
Bạch Ngôn Lê thì luôn thờ ơ với đối phương, chẳng lý nào lại đi nói đỡ cho.
"Cũng không phải kể khổ..." Bạch Ngôn Lê do dự.
Thương Phạt bắt đầu nóng nảy, "Hắn nói cái gì?"
"Chắc là tâm trạng không tốt." Bạch Ngôn Lê có vẻ rất lúng túng, không biết nói sao cho phải, "Cách đây không lâu, hắn đi ra ngoài, chẳng biết đánh nhau với yêu quái ở đâu..."
"?"
"Bị thương khá nặng."
"..." Nếu là đám Chu Yếm thì có khi Thương Phạt sẽ để tâm, nhưng Cừu dư lại không có cảm giác tồn tại nào, bây giờ nghe chuyện như thế, hắn cũng hơi ngạc nhiên.
"Đầu óc không bình thường nữa." Bạch Ngôn Lê thở dài tỏ vẻ thương hại.
Thương Phạt cạn lời.
Hắn nhớ lần đầu tiên Cừu dư xuất hiện, "Với tính của tên này thì bị như thế cũng không có gì lạ." Khi ấy, đối phương hành động chẳng vẻ vang gì, đêm hôm mò vào phòng ngủ của vợ chồng nhà ngươ ta, cứ cái kiểu đó thì đắc tội phải đại yêu nào lợi hại cũng đúng thôi.
"Thế...Phu quân sau này đừng bắt hắn kéo xe nữa, cho hắn sống yên ổn chút đi."
"Để đó tính sau." Thương Phạt không quan tâm đến Cừu dư, nói xong rồi nằm xuống.
Bạch Ngôn Lê cũng không nhiều lời, ngồi bên cạnh đọc sách.
Có lẽ nghĩ hắn đã ngủ, bèn rón rén rúc vào người hắn..
Thương Phạt hơi dùng sức một chút, ôm Bạch Ngôn Lê lại.
Nhận thấy động tác của hắn, y ngạc nhiên hỏi, "Người vẫn còn thức sao?"
"Đừng nhúc nhích." Giường trong xe nhỏ, Thương Phạt sợ Bạch Ngôn Lê ngã xuống nên mới ôm y.
"Vâng." Bạch Ngôn Lê nghe thế, bèn ngoan ngoãn nằm im.
Thương Phạt nghe tiếng y hít thở, mãi lâu sau còn chưa ngủ, hắn mở miệng hỏi, "Làm sao vậy?"
"Ta rất thích hiện tại."
Thương Phải hả một tiếng.
"Không có gì." Bạch Ngôn Lê lẩm bẩm một mình, "Buồn ngủ quá."
Lần này y chim vào giấc ngủ rất nhanh.
Thương Phạt thấy y ngủ say thì mở mắt, buồn bực nhìn nóc xe.
Nửa ngày sau, hành trình không có gì mới mẻ.
Trừ mấy lần có yêu quái lang thang xuất hiện khiêu khích thì không có con người hay bán yêu nào.
Đến khi tiến vào địa phận Hầu Phục, Thương Phạt mới mở bản đồ ra hỏi Bạch Ngôn Lê, "Muốn đi đâu?"
Nói đi Hầu Phục, nhưng Hầu Phục rất lớn.
"Ta muốn đến thành Tử Thủy."
"Sao lại đến đó?" Nếu hắn nhớ không lầm, một trong hai đại yêu phủ ở Hầu Phục là Độc phủ nằm ở trung tâm thành này.
"Không phải ở đó có một con sông sao?" Bạch Ngôn Lê cực kỳ háo hức, "Sông chảy trên bầu trời.
Chúng ta đứng dưới sẽ thấy cả cá tung tăng bơi lội phải không?"
"Thế thì có gì hay?" Thương Phạt không quá hứng thú.
Nhưng Bạch Ngôn Lê càng kích động nói, "Nghe nói nước sông rất ngọt, cá ở đó vô cùng ngon."
"...."
"Đi nhé?" Bạch Ngôn Lê sầu khổ, "Chẳng lẽ không đi?"
"Đi." Nếu không đi thì lỗ tai hắn nào có được yên.
"Phu quân tốt quá." Bạch Ngôn Lê nhào đến hôn môi hắn một cái.
Thương Phạt ghét bỏ, vươn tay dí trán y.
Bạch Ngôn Lê bị hắn phản ứng như vậy, ủ rũ ngồi vào một góc.
Thương Phạt không coi là thật, dù ngoài mặt không vui nhưng thấy ra khoe miệng vẫn cong cong nét cười.
"Ngươi đeo vong ngọc bên hông chưa?"
"Cái này à?" Bạch Ngôn Lê lấy một viên ngọc mày đen ra khỏi hòm, hí hửng nói, "Ta vẫn luôn mang theo đây."
"Vậy thì tốt." Thương Phạt tin rằng y sẽ chẳng giữ được tâm trạng háo hức này quá lâu, thần bí nói, "Đến thành Tử Thủy rồi tuyệt đối không được tháo ra."
"Được." Bạch Ngôn Lê gật đầu.
Thương Phạt không nói gì thêm, Tư Vĩ ngồi ngoài xe, hai canh giờ sau mới lên tiếng, "Tôn chủ, chúng ta đến nơi rồi."
Trước mặt là thành Tử Thủy, xe ngựa không thể bay vào.
"Ừ." Thương Phạt đáp, huých Bạch Ngôn Lê đang ngủ say.
Người kia vươn vai ngáp dài, mắt còn chưa mở, "Tới rồi à?"
"Xuống xe." Thương Phạt nhắc mỗi hai chữ rồi bước xuống trước.
Bạch Ngôn Lê dịu mắt, cầm lấy chiếc mũ có rèm che.
Thương Phạt chờ sẵn bên ngoài Bạch Ngôn Lê bươc xuống xe, chưa kịp nói với hắn câu nào đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choang ngợp.
"Cao quá!"
Y cứ như tiểu yêu quê mùa lần đầu lên phố, đứng ngây ra nhìn.
Tư Vĩ đã biến về hình người vốn có của lão, mặt mũi nhọn hoắt, tay chân dài ngoằng một cách bất thường.
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê vẫn ngẩng lên, cố gắng nhìn hết bức tương, "Tươg này cao bao nhiêu vậy? Ta còn không trông thấy yêu quái trên đầu thành."
Tường thành Tử Thủy dường như xuyên cả vào mây trời, vô cùng đồ sộ, Áo thành so với nó thì chỉ là cái bình phong.
"Tầm ngàn mét." Thương Phạt nhún vai, kéo y đến bên cạnh.
"Sao thế?" Cuối cùng Bạch Ngôn Lê mợi chịu cúi xuống.
Thương Phạt hất cằm, Bạch Ngôn Lê theo ánh mắt hắn nhìn dưới chân thành.
Hai đội yêu quân Độc phủ đứng canh gác đã chú ý đến hành vi quái lạ của họ.
"Đồ sộ quá..." Bạch Ngôn Lê nấp sau Thương Phạt, vẫn không ngừng cảm thán.
"Tôn chủ." Tư Vĩ cũng tới gần, "Ngài nhìn bầu trời bên trong kìa."
So với yêu quân đứng dưới tường thành, số yêu quân kết thành đội bay trên không còn nhiều hơn.
Đó cũng là lý do xe ngựa không thể bay vào trong.
Nếu cứ liều lĩnh xông tới thì e rằg chưa đáp đất đã về với cát bụi.
"Đi thôi." Thương Phạt bước lên, Bạch Ngôn Lê bẽn lẽn theo sau.
Trong thời gian này, có rất nhiều xe ngựa khác cũng lần lượt đáp xuống.
Tất cả đều nghiêm chỉnh đứng xếp hàng chờ vào thành.
.
Ngôn Tình Hài
Không giống với tòa thành nơi Đông Phủ đang cư ngụ, Bạch Ngôn Lê cảm thấy bầu không khí nơi đây rất khá.
Vì đeo vong ngọc, toàn bộ yêu quái xung quanh đều tưởng y là yêu tộc nên không chú ý đến.
Thương Phạt không nói tiếng nào, nhận thẻ bài để vào thành.
Bạch Ngôn Lê cầm lấy tấm thẻ hắn đưa, ngắm nghía, "Đây là gì?"
"Mang theo người." Thương Phạt tự đeo thẻ của mình lên.
Bạch Ngôn Lê sờ hình vẽ trên đó, thấy lão nhện cũng đã đeo lên, tuy không hiểu lắm nhưng cũng làm theo.
Thương Phạt dắt tay y, kéo y sát vào bên cạnh.
Một cỗ xe ngựa phóng nhanh qua vị