Thương Phạt hiểu đối phương đang ám chỉ Đông phủ có vấn đề.
Hắn trầm mặt không nói tiếng nào, tiếp tục vào trong.
Phong ấn còn chưa phá, để tránh đắc tội, mấy vị gia thần Cực Uyên phủ chỉ nhìn nhau lắc đầu rồi gác sự việc qua một bên.
Lần này, cách phá phong ấn cũng như trước.
Thương Phạt đứng giữa động, ngẩng đầu nhìn Diễm Uyên bị giam trong khối băng, nhẹ giọng hỏi, "Các ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Chúng ta vẫn luôn sẵn sàng." Trường Bạch, Lãnh Hồ và các yêu quái khác cùng đứng vào vị trí chờ hắn ra hiệu.
Thương Phạt nhìn ao máu sôi sùng sục, " Các ngươi phải biết rõ, dùng yêu châu để đập dây xích này thì sẽ gây ra thương tổn cỡ nào cho bản thân."
Dù thành công hay thất bại, bọn họ cũng lãnh đủ.
"Chúng ta hiểu rõ." Trường Bạch kiên định lạ thường.
Thương Phạt gật đầu, lại quét mắt nhìn hang động một lần, đưa tay ra, "Bắt đầu thôi."
Yêu lực phóng ra không chút kiêng dè, tóc và áo Thương Phạt không gió mà bay.
Chín vị đại yêu đứng xung quanh một lần nữa phun yêu châu khỏi miệng.
Bọn họ thăm dò một lúc rồi đồng loạt phóng yêu châu vào dây xích.
Cùng lúc đó, máu dưới ao sùng sục trao dâng.
Thương Phạt đã đề phòng từ trước, chân trái bước lên, một lần nữa trấn áp nó xuống.
Quá trình diễn ra ngắn ngủi, chín vị đại yêu của Cực Uyên phủ một lần nữa dùng yêu châu phá dây xích.
Ánh sáng chói lóa lần nữa bùng nổ trong hang động.
Chữ viết cùng đồ án trên vách đá dường như sống lại.
Một chân Thương Phạt bước lên bỗng mềm nhũn, thân thể lảo đảo.
Trường Bạch vội nhìn về phía hắn.
"Mặc kệ ta!" Sợ bọn họ dừg lại, Thương Phạt hô, "Tiếp tục đi."
Đám Trường Bạch đương nhiên sẽ không dừng lại vị lo lắng cho Thương Phạt, nhưng nếu Thương Phạt không chịu đựng được mà bọn họ cứ phá dây xích thì gia chủ của họ sẽ rơi thẳng vào trong ao máu, bị hòa tan đến cả xương cốt.
"Tiếp tục!" Trường Bạch gầm một tiếng, điều khiển yêu châu tiếp tục bay về phía dây xích.
Sắc mặt bọn họ cũng chẳng khá hơn Thương Phạt là bao.
Vốn nghĩ chỉ cần đập hai lần, dây xích sẽ vỡ ra, nhưng sau mấy lần va chạm dữ dội, nó vẫn kiên cố như trước.
Sau lần va chạm thứ ba, khóe miệng Thương Phạt bắt đầu chảy ra tơ máu.
Hắn nghiêng đầu, dùng vai lau đi.
Trường Bạch nhìn vị gia thần Cực Uyên phủ bên cạnh mình đã ngã gục xuống đất, nhưng vẫn kiên cươg chống đỡ, điều khiển yêu châu.
"Cố thêm một chút!" Trường Bạch đứng giữa chỉ huy các đồng bạn, "Thêm một lần nữa!"
Hiện giờ có Đông phủ gia chủ giúp đỡ bọn họ trấn áp ao máu này, là cơ hội ngàn năm hiếm gặp, nếu không phá được phong ấn thì e rằng về sau cũng chẳng còn cách nào nữa.
Thương Phạt nghe những tiếng gầm xung quanh, vô thức đưa mắt nhìn bọn họ.
Tên Diễm Uyên này làm yêu quái cũng không uổng phí, có một số vị gia thần trong chín vị kia chưa thành lập liên kết chủ tớ với hắn nhưng vẫn liều mạng cứu hắn.
Thương Phạt lại tăng thêm yêu lực, máu trong ao vẫn trào ra một chút.
Thương Phạt nhẹ nhàng né tránh, nhưng có một giọt đã bắn vào tay hắn, khiến mu bàn tay thủng một lỗ lớn.
Hắn cắn răng chịu đựng.
Sau lần va chạm thứ ba, chín dây xích đã đứt non nửa.
"Lãnh Hồ!" Trường Bạch lo lắng nhìn đồng bạn đối diện, "Gắng chịu đựng thêm một chút nữa!"
Trong chín vị đại yêu đã có sáu vị ngã gục trên mặt đất, gần như bất tỉnh.
Trường Bạch thấy yêu châu của họ rạn nứt, bao gồm cả Lãnh Hồ, y không biết sau lần này có bao nhiêu vị sống sót qua khỏi.
Lần sau...Kể cả lần sau Đông phủ có đồng ý giúp đi chăng nữa, bọn họ cũng không tìm đủ đại yêu để phá trận, cho nên đây là cơ hội duy nhất.
"Thêm một lần nữa!" Trường Bạch đã không thể duy trì được hình người, trên mặt mọc ra vô số sợi lông dài, hai tay biến thành móng vuốt, hai chân tựa như rễ cây cắm vào trong bùn.
"A a a!" Hét lớn một tiếng, Lãnh Hồ bò dậy, một tay chống mặt đất, tay kia giơ lên cao.
Lần va chạm thứ tư này khiến cho đá trong hang rào rào rơi xuống.
Những chữ viết và đồ án cũng lung lay, ánh sáng nó tỏa ra ảm đảm dần.
Thương Phạt cau mày, dù không có máu chảy ra nhưng trong miệng đã ngập mùi tanh.
Hắn vốn tưởng chỉ cần công phá ba lần là hủy được dây xích, không ngờ....Có mấy vị trong đám gia thần của Cực Uyên phủ đã không chống đỡ nổi nữa.
Tạm thời không nói đến hậu quả khi bị trận pháp phản phệ, nhưng nếu lần này không thành công thì Diễm Uyên bên trong khối băng sẽ chết chắc.
Hắn lại đang dốc hết sức trấn áp ao máu này, không có khả năng giúp bọn họ phá xích.
"Thêm một lần nữa!" Đối diện với Lãnh Hồ, Trường Bạch biết rõ sau lần công phá này sẽ xảy ra chuyện gì.
Thân thể bọn họ đã không chịu đựng nổi nữa, nếu lần này không xong thì lần tiếp theo sẽ mất mạng.
Nhưng không còn đường lui nữa, bọn họ đã đi tới tận đây rồi.
"Thêm một lần nữa!" Một trong những vị gia thần đã ngã xuống kia bỗng nở nụ cười.
Hắn đứng thẳng dậy, quyết chí đối mặt với cái chết.
Những vị khác cũng biết vận mệnh mình sắp tàn, cho nên việc nghĩa chẳng từ nan, điều khiển yêu châu bay lên.
Lần công kích thứ năm kèm theo tiếng gầm thét vang dội.
Cuối cùng, chín sợi xích phong ấn khối băng cuối cùng cũng đứt gãy.
Thương Phạt ngửa đầu nhìn chín viên yêu châu trên cao, nhưng chỉ có bốn viên bay về cơ thể chủ cũ, còn năm viên đã vỡ vụn cùng với dây xích, lả tả rơi xuống như cát bụi.
Chín vị đại yêu Cực Uyên phu đều thở phào nhẹ nhôm, nhưng lập tức sốt sắng nhìn khối băng trên cao.
Dây xích đã đứt gãy, tiếp theo là bước quan trọng cuối cùng.
Bọn họ không ai còn sức, chẳng thể làm được gì, chỉ phó thác toàn bộ hy vọng cho một gia chủ nhà khác.
Thương Phạt bước chân còn lại lên, chỉ một bước nhưng yêu lực đã bộc phát hoàn toàn.
Hắn nâng tay, khối băng đang rơi xuống ao máu lập tức được di chuyển đến mặt đất an toàn.
Tay kia của hắn vẫn khống chế ao máu, không khiến một giọt nào bắn ra.
Sau khi khối băng tiếp đấn an toàn, máu kia cứ như bị hút sạch, chỉ còn đọng lại chút ít dưới đáy ao.
"Chuyện gì thế này...." Thương Phạt cau mày quan sát, đến khi giọt máu cuối cùng cũng khô cạn.
Khối băng kia tan ra rất nhanh.
Thương Phạt nghe thấy tiếng động, bèn quay người lại, thấy vị đại yêu tóc bạc bị giam giữ trong đó đã thoát ra ngoài, lơ lửng trên không cách mặt đất năm thước.
"Tôn chủ!" Trường Bạch kích động gọi, vươn tay về phía trước như hai chân lại mất sức, không thể cử động.
Diễm Uyên bị giam cầm gần mười năm, y phục trên người vẫn còn mới.
Nghe tiếng gọi, hắn như sực tỉnh khỏi giấc mộng, tư từ mở mắt ra.
"Gia chủ!" Mấy vị đại thần đều gắng sức chống đỡ, từng chút từng chút bước tới, vây xung quanh hắn.
Diễm Uyên tư trên cao nhìn xuống, thân thể không động đậy, đôi con ngươi màu bạch chậm rãi quét qua những thủ hạ của mình.
Hắn dường như còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt ngây dại, không chút cảm xúc.
"Hoan nghênh ngài trở về." Ngay khi đối diện ánh mắt hắn, chín vị đại yêu nở nụ cười rạng rỡ, rồi chỉ một giây sau...Năm vị trong số họ bỗng nhiên mờ ảo như được che sau lớp màn thưa, càng lúc càng hư huyễn.
Hương Phạt nhín mày, tâm trạng phức tạp nhìn năm vị đại yêu kia.
Yêu châu trong thân thể họ đã vỡ vụn, tan thành bụi cát, không thể phục hồi.
"..." Thấy cảnh tượng này, Diễm Uyên mấp máy môi nhưng không thể phát ra tiếng.
Cuối cùng, trong đôi mắt màu bạc lạnh lùng kia bỗng hiện ra nỗi thống khổ.
Hắn há miệng phun một ngụm máu đen, rồi ngã xuống mặt đất.
"Gia chủ!" Trường Bạch vẫn còn chút sức.
Y cố gắng lê bước lại gần nhưng Diễm Uyên bỗng giơ tay lên, dùng lực cách không đẩy y ra xa.
"Gia chủ?" Trường Bạch không hiểu gì cả, Lãnh Hồ phải vươn tay đỡ y.
Sau lần công phá cuối cùng kia, may mắn hai người họ vẫn còn giữ được mạng.
"Khụ khụ!" Diễm Uyên che miệng, bấy giờ mới tỉnh khỏi cơn ác mộng, ký ức trọn vẹn quay về, khiến hắn mau chóng biết được chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng đau lòng thay, hắn vừa mới tỉnh lại thì năm vị thuộc hạ đã tiêu tan khỏi thế giới này ngay trước mắt.
"Gia chủ?" Bốn vị gia thần còn lại của Cực Uyên phủ dìu đỡ lẫn nhau, ngập ngừng không bước tới.
"Có độc!" Diễm Uyên hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn hang động.
Nhưng cảnh báo của hắn quá muộn, kể cả nói ngay khi vừa thức tỉnh cũng muộn.
"Gia chủ?" Trường Bạch há miệng định hỏi, nhưng trào ra khỏi miệng chỉ toàn máu đen.
Cũng như hắn, ba vị còn lại khó khăn lắm mới sống xót, giờ lại một lần nữa ngã xuống.
Bọn họ há miệng, liên tục hộc máu đen.
"Chuyện gì vậy?" Biết mình đã trúng độc, Trường Bạch vẫn cố gắng chống tay đứng dậy.
"Hang động này, trận pháp này..." Diễm Uyên chậm rãi quay người lại.
Hắn đã sớm nhận ra trong núi Phù Bạch này có một đại yêu với uy lực rất lớn, nhưng không đến từ Cực Uyên phủ, cũng chẳng phải người hắn quen biết.
"Xin chào." Thương Phạt nhún vai, khác với điệu bộ thong thả, vẻ mặt hắn căng thẳng vô cùng.
"Ngươi là?" Diễm Uyên đề phòng, lui về phía các thuộc hạ.
Hắn vươn tay kéo tay Trươg Bạch, truyền cho đối phương một ít yêu lực.
Thương Phạt híp mắt nhìn chằm chằm nhưng không ngăn cản bọn họ.
Mãi đến khi Lãnh Hồ và Trường Bạch mỗi người một câu, tóm tắt ngắn gọn sự việc.
Diễm Uyên ngồi bệt xuống đất, quan sát Thương Phạt, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Khi giam ta lại trong khối băng, đám người Hạo Nguyệt đã hạ độc bên trong, khi băng tan thì độc cũng lan khắp hang núi này."
"Đê tiện!" Lãnh Hồ cắn răng chửi một tiếng.
Những kẻ này rõ ràng cố ý.
Lúc trước sở dĩ bọn chúng cố tình phong ấn Diễm Uyên là để cướp đi yêu châu làm thí nghiệm gì đó, giờ lại...!
"Bọn chúng đã bắt giữ ngươi thì đương nhiên sẽ chuẩn bị cho mọi phương án.
Hoặc là không phá được phong ấn, ngươi sẽ chết, hoặc là phá được phong ấn, ngươi và tất cả yêu quái đến để giải thoát cho ngươi đều sẽ chết trong núi Phù Bạch này." Thương Phạt trầm giọng.
"Phải." Diễm Uyên đáp.
"Những kẻ này thật dã man!" Lãnh Hồ mắng chửi, chỉ hận không thể xông ra chém giết cho bõ tức.
Giúp bốn vị thuộc hạ khống chế độc tính xong, Diễm Uyên quay đầu lại quan sát Thương Phạt, thuận miệng hỏi, "Ngươi không sao chứ?"
"..." Thương Phạt cúi đầu nhìn thân thể mình, thử hoạt động hai tay, "Không sao." Hắn cũng không rõ vì lý do gì mà mình vẫn nguyên vẹn, chẳng hề cảm thấy khó chịu chỗ nào.
Diễm Uyên không truy hỏi, chỉ lắc đầu thở dài, "Ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?"
"Năm đó vì sao Hạo Nguyệt truy sát phong ấn ngươi đến tận đây?" Đó là lý do khiến hắn bỏ công bỏ sức giúp bọn họ giải phong ấn này.
Thương Phạt bước lên vài bước, ngồi xổm xuống nhìn đối phương.
Diễm Uyên không trả lời ngay.
Hắn xé một mảnh vải từ trang phục trên người, buộc mái tóc bạc trắng rối lòa xòa ra sau, cảm khai nói, "Không ngờ ngươi có thể giết được cả Hỗn và Huyên Náo."
"Làm sao?" Thương Phạt nhíu mày, "Ngươi định báo thù cho chúng?"
"Báo thù?" Diễm Uyên nở nụ cười, khàn giọng nói, "Không đáng, ta và chúng còn chẳng tính là bằng hữu."
"Ta không muốn phí thời gian." Trương Bạch đã nói rõ điều kiện để hắn hỗ trợ mở phong ấn ra, Thương Phạt lạnh lùng hỏi, "Nói đi, năm ấy ngươi đến Hoang Phục, rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì?"
Chuyện gì mà khiến cho Hạo Nguyệt phải dốc nhiều sức lực như thế truy sát, ngay cả bố trí phong ấn cũng phải dồn hắn vào chỗ chết.
Trường Bạch đã giới thiệu sơ qua với gia chủ mình về Đông phủ và Thương Phạt, đồng thời cũng nhắc đến việc bạn lữ của hắn là con người.
"Hoang Phục trước kia không có vị đại yêu nào cả..." Trường bạch biến ra một cái ghế, Lãnh Hồ dìu gia chủ của họ ngồi lên.
Thương Phạt không cần ngồi xổm nửa, đứng dậy, cũng biến ra ghế ngồi.
Chiếc ghế tựa khiến hắn thoải mái hơn hẳn.
Thực ra, việc phá giả phong ấn cũng khiến yêu lực của hắn hao tổn hơn một.
Người suy yếu trong hang động này không chỉ có mỗi đám Cực Uyên phủ.
"Mãi sau này, có một vị đại yêu ghé qua."
Chuyện này Thương Phạt đã nghe tới.
Vì vị đại yêu kia chọn nơi dừng chân là ở gần Bạch gia thôn cho nên trước khi vị đại yêu đó chết, Bạch gia thôn đã sống yên bình được trăm năm.
"Ta không có hứng thú gì với quyền thế, mong muốn duy nhất chỉ là đi thăm thú muôn nơi."
Chuyện này Thương Phạt cũng biết, bởi vì khi mới tới Tuy Phục, hắn đã nghe qua tinh hình.
Gia chủ Cực Uyên phủ không ham tranh giành địa bàn, cho nên mới duy trì được cục diện ba phủ chung sống hòa bình.
"Ta từng đến Hoang Phục, cũng từng