Bạch Ngôn Lê vẫn bị nhấn đầu trong chậu nước, không ngẩng mặt lên được.
Thương Phạt thu chân về, không thèm lau, ngồi thẳng lên giường.
Hắn ung dung nhìn đỉnh đầu Bạch Ngôn Lê.
Vài giây sau, y mới khẽ giật, ngẩn ra một lúc, bỗng nhiên bật dậy.
Bạch Ngôn Lê ngồi bệt dưới sàn, một tay ôm ngực, tay kia chống xuống, ho đến tan nát cõi lòng.
Nước phun sặc sụa từ miệng, mũi, thậm chí cả hốc mắt, không có tâm trí nhìn vị đại yêu trên giường, chỉ khổ sở hít từng đợt không khí.
Thương Phạt ngả lưng ra sau, rời mắt khỏi y, liếc sang mặt bàn.
Đồ ăn vẫn bày biện nghiêm chỉnh, còn có mấy thứ quả hắn rất thích ăn.
Nhìn cũng biết Bạch Ngôn Lê dốc hết tâm huyết cho bữa ăn của hắn, chinh vì vậy hắn mới không nuốt nổi miếng nào.
"Ngươi dám chắc trong thức ăn này không có gì chứ?" Chờ y hít thở bình thường một chút, hắn mới mở miệng.
Bạch Ngôn Lê lau nước trên mặt, chậm rãi đứng lên.
Thươnh Phạt cũng đối mặt với y.
Người nọ quay đi, tới bên cạnh bàn, nhặt tấm áo choàng đã cởi lúc trước, mặc lên người.
Thương Phạt ngáp một cái, nằm ườn ra.
"Phu quân còn căn dặn gì không?"
"Không chịu nổi nữa à?" Thương Phạt hỏi, nghe giọng còn có chút dịu dàng.
Bạch Ngôn Lê không trả lời, một lần nữa khom lưng.
Thương Phạt thấy y không đáp lại, bèn ngẩng đầu lên, trông thấy y đang lau chùi nước trên sàn.
"Ta buồn ngủ." Vươn mình kéo chăn, Thương Phạt quay lưng về phía y, nhắm mắt lại, "Ngủ đây."
"Vâng." Đặt chậu rửa chân về chỗ cũ, lau khô sàn nhà, Bạch Ngôn Lê đứng dậy.
Y nhìn chằm chằm vị đại yêu trên giường.
Thương Phạt bọc mình trong chăn, quay đi nơi khác, chỉ thấy được cái gáy của hắn.
"Đi hả?" Y mới bước được một bước, Thương Phạt đã lười biếng hỏi.
Bạch Ngôn Lê lập tức dừng lại.
Thương Phạt không buồn nhìn hắn, giọng điệu có vẻ khá ôn hòa, "Không ở lại sao?"
"..." Bạch Ngôn Lê giật mình trước câu hỏi của hắn, đang ngẩn ra thì ở đầu giường cất lên giọng điệu lạnh nhạt, "Đứng đó đi."
Thương Phạt nhắm mắt, thản nhiên thêm một câu, "Đứng đó chắn sáng cho ta."
Trong lồng giam chỉ có một cây nến, ánh sáng cỡ ấy không ảnh hưởng đến giấc ngủ, mà có chói thật đi nữa thì tắt nến là xong.
Nhưng đương nhiên Bạch Ngôn Lê sẽ không nói những câu này.
Thương Phạt bảo y ở lại, y sững sờ nhìn quanh, chọn một vị trí nào đó đỡ chướng mắt một chút rồi đứng đấy.
Thương Phạt nhắm mắt, không bao lâu thì buồn ngủ thực sự, mơ mơ màng màng qua mấy canh giờ.
Vì luôn ở dưới lòng đất nên hắn không đoán được lúc này là ngày hay đêm.
Khi hơi tỉnh táo một chút, dù không quay đầu nhìn, chỉ cảm nhận hơi thở, hắn vẫn biết người kia còn đứng đó.
Hắn giật ngón tay, ngọn nến duy nhất trong lồng vụt tắt.
Người đứng cuối giường giật mình ngẩng đầu lên.
Thương Phạt trở mình, nhìn về phía y trong bóng tối.
Bạch Ngôn Lê không ngủ, đứng thì làm sao ngủ được, nhưng thấy hắn tắt nến, y cũng nhìn về phía giường lớn.
Bóng tối không ảnh hưởng đến thị lực của Thương Phạt.
Hắn cẩn thận quan sát vị bạn lữ này.
Gầy quá.
Mới có mấy ngày ngắn ngủ, y đã gầy hơn hẳn lần cuối cùng gặp mặt.
Còn xấu nữa chứ, thịt trên mặt biến đi hơn nửa, trơ hết xương ra, xấu nhức cả mắt.
Ban nãy, tuy chỉ liếc qua một chút nhưng hắn không nhìn lầm, cổ tay y có vấn đề gì đó, chằng chịt những vết thương, tuy không sâu nhưng rõ ràng là vết dao cắt.
Có người hoặc yêu quái nào khiến y bị thương sao? Đông phủ bây giờ có thể xem như hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của, mà cả những thành viên Hạo Nguyệt cũng trà trộn vào đây rồi.
Kể cả bị thương đi nữa thì vẫn có Đào Bão Bão, sao nhìn mấy vết thương kia còn chưa đóng vảy?
"Phu quân..." Không biết hắn tỉnh hay chưa, Bạch Ngôn Lê khẽ gọi.
Thương Phạt không phản ứng, vẫn nhìn y chằm chằm.
Bạch Ngôn Lê chỉ gọi một tiếng rồi thôi.
Y lén lút khom lưng, gãi gãi cẳng chân bị ngứa.
Đúng lúc đó, Thương Phạt khụ một tiếng.
Người kia lập tức như trộm bị bắt quả tang, đứng thẳng tắp, ánh mắt đề phòng.
Thương Phạt cong môi, lại xoay người nằm ngửa.
Bạch Ngôn Lê lén đi đến cạnh giường, cúi đầu lại gần một chút xem có phải hắn tỉnh rồi hay không.
Thương Phạt bỗng nhiên vỗ tay cái bộp.
Toàn bộ nến trong lồng giam lại sáng lên.
Người kia không kịp đề phòng, A một tiếng rồi lui lại.
Thương Phạt ngồi dậy, lạnh nhạt nói, "Vòng tay."
"Gì cơ ạ?" Bạch Ngôn Lê ban nãy còn không biết hắn thức hay ngủ, tự nhiên bị hỏi thế, y ngẩn người ra.
Thương Phạt nhìn chằm chằm cổ tay y, lạnh lùng nói, "Trả lại đây."
Ban nãy, trong bóng tối, hắn thấy y liên tục vuốt ve cổ tay.
Nếu y không làm thế, chắc hắn cũng quên mất chuyện này.
"Cái gì?" Bạch Ngôn Lê lui mấy bước, cứ như chưa từng nghĩ đến hắn sẽ yêu cầu như vậy, vô cùng kinh hoảng.
Thương Phạt nhìn y chằm chằm, mặt không đổi sắc, "Tháo chiếc vòng đó xuống."
"Phu quân đã tặng ta mà." Bạch Ngôn Lê ôm lấy cổ tay trái, vừa nói vừa lui lại.
Thương Phạt nhìn bộ dạng y thà chết không buông, hừ lạnh.
Hắn chẳng động đậy gì nhưng Bạch Ngôn Lê bất ngờ ngã nhào về phía trước.
Cứ như bị một sức mạnh vô hình nào đó giằng xé, y không đứng vững được, chiếc vòng trên tay cũng bị kéo đi.
"Phu quân cho ta rồi!" Bạch Ngôn Lê lớn tiếng, giãy dụa liên tục.
Thương Phạt thấy chiếc vòng sắp bay ra, bèn xòe tay định bắt.
Bạch Ngôn Lê cắn răng, bỗng nhiên nghiêng người, một tay nện xuống sàn.
Dường như có năng lượng chấn động, mái tóc dài trên vai Thương Phạt bị thổi tung, che cả mặt hắn.
"..." Hít sâu một hơi gạt tóc ra, Thương Phạt để lộ ánh mắt nham hiểm.
Bạch Ngôn Lê bưng chặt cổ tay, giấu kín chiếc vòng, liên tục lùi về sát lồng giam, "Không được! Người không được lấy lại!"
"Ngươi.." Thương Phạt tương đối bất ngờ, "Dám ra tay với ta!"
Đúng, trước kia hắn không thô bạo với Bạch Ngôn Lê bởi y là một con người.
Thời gian ở cạnh nhau, nhiều khi hắn cũng bị y làm cho túc muốn hộc máu, nhưng vì cho rằng y trói gà không chặt nên mới nhẫn nhịn.
CÒn giờ...Thương Phạt đặt hai chân xuống mặt đất.
Truyện Truyện Teen
Bạch Ngôn Lê dựa lưng vào song sắt, lắc đầu, "Ta chỉ có thứ này, không phải người đã tặng ta rồi sao? Nó đâu phải thứ gì quan trọng với phu quân? Ta dùng thứ khác đổi lại, được không?"
Vô nghĩa! Thương Phạt chán ghét nói, "Quan trọng hay không không cần biết.
Ta chỉ không muốn nó được đeo trên tay ngươi!"
"Nhưng đồ đã tặng rồi sao có thể lấy về..." Bạch Ngôn Lê cũng cảm thấy mình đuối lý, đành hạ giọng cầu xin, "Phu quân muốn thứ gì, chúng ta trao đổi được không?"
"Ta muốn mạng ngươi." Thương Phạt biến ra thanh dao găm, ném xuống dưới chân y, cười lạnh, "Ngươi cho không?"
"Chỉ riêng tính mạng." Bạch Ngôn Lê giấu biệt chiếc vòng ra sau, "Không thể cho được."
"Được rồi." Thương Phạt gật đầu, "Thế nói cho ta biết, nhà nào ở Đế Kỳ đang giúp đỡ các ngươi?"
"...Không thể nói."
Thương Phạt tiếp tục mỉm cười, "Vậy nói cho ta các các ngươi khai mộ."
"Không thể nói."
"Ngươi ở bên cạnh ta, dụ ta đi từ Hoang Phục đến Hầu Phục để làm gì?" Thống lĩnh trăm vạn yêu quân? Thế thì phải có hắn thống lĩnh mới có ý nghĩa, còn không thì chỉ là trăng trong nước mà thôi, sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Vì mộ." Bạch Ngôn Lê đáp, trước khi Thương Phạt tiếp tục đặt câu hỏi, y lại bổ sung, "Đó là một trong số những mục đích."
"Mục đích còn lại là gì?" Quả thật nhờ sự tồn tại của Đông phủ, Hạo Nguyệt hành động ở các phục ngoài dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhờ Đông phủ làm bình phong che chắn, tốc độ khai thác phù khí cực kỳ nhanh.
Nhưng tất cả những điều đó đều là mục đích thấy được bằng mắt thường.
Thương Phạt cảm thấy Hạo Nguyệt không chỉ đơn giản như vậy.
"....Không nói được."
"Xem ra cái vòng này của ta chẳng có giá trị gì rồi." Thương Phạt đi về phía trước.
Bạch Ngôn Lê vừa dựa lưng vào song sắt, vừa thay đổi vị trí, "Phu quân không thể dùng yêu lực ở trong lồng."
"Nhắc mới nhớ." Thương Phạt biết ra cây quạt, "Nếu ngươi là tinh chủ Thiên Xu thì khả năng chiến đấu cũng không tệ nhỉ?"
Bạch Ngôn Lê mím môi, vẻ mặt đề phòng.
Đương nhiên y không phòng Thương Phạt tấn công, mà phòng hắn cướp lại vòng tay.
Thương Phạt nhìn tư thế của y là đủ hiểu.
Bạch Ngôn Lê không che chắn bất cứ chỗ nào khác, chỉ ôm chặt lấy cổ tay.
"Đánh một trân đi!" Thương Phạt nghiêm túc.
Hắn rất tò mò muốn biết, vị bạn lữ lúc nào cũng diễn vai yếu đuối một cách hoàn hảo, mỗi lần lên giường đều khóc lóc dưới thân hắn xin tha, rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Người đứng thứ hai ở Hạo Nguyệt chắc sẽ không khiến hắn thất vọng đâu nhỉ?
"Ra tay với phu quân ở đây không công bằng." Bạch Ngôn Lê di chuyển một chút, giấu tay ra sau lưng.
Thương Phạt ngoài cười trong không cười, "Ý ngươi là ngươi tự tin sẽ đánh thắng được ta?"
Bạch Ngôn Lê do dự một lúc, rồi vâng thật khẽ.
Thương Phạt nhíu mày, nắm quạt vung thẳng về phía trước.
Giữa chừng, quạt biến thành trường kiếm, trường kiếm mày đen hướng vào đầu Bạch Ngôn Lê.
Người kia vẫn giấu một tay sau lưng, phản ứng cực nhanh, ngồi xổm xuống, trước khi Thương Phạt thu kiếm, y đã tránh sang bên.
Thương Phạt gầm lên, "Cấm chạy!" Rồi đổi hướng kiếm vung tới.
Bạch Ngôn Lê bước chân phải ra sau, eo mềm như cành liễu cong lưng né kiếm.
Thương Phạt liên tiếp ra chiêu, người kia thoăn thoắt như thỏ, nhún nhẹ mũi chân đã bay đến cạnh bàn.
Thương Phạt không đuổi theo ngay, tung thanh kiếm lên không.
Nó lập tức biếnt hành chín thanh, xoay tròn như cái đĩa, bay đến bao vây chặt Bạch Ngôn Lê.
Nếu thật sự bị vây ở giữa thì chỉ có chờ chín thanh kiếm này băm nát.
Bạch Ngôn Lê nheo mắt, tay phải đưa lên trước mặt, giữa hai ngón tay kẹo lá bùa màu vàng.
Y không dùng sức lực, lá bùa dễ dàng ngăn cản trường kiếm.
Chân trái Bạch Ngôn Lê di chuyển như vẽ tranh lên mặt đất.
Một đồ án lạ lùng phát sáng dưới dân y, phối hợp với lá bùa trên tay, đẩy Thương Phạt lùi về phía sau.
Bùa cháy hết nhưng không tan thành tro, trái lại còn biến thành một con hổ trắng khổng lồ, lao về phía trước.
Thương Phạt bị đẩy lùi, lai tay ngăn trước người để tự che chắn, nhưng chỉ có một luồng khí nông ùa tới, mãnh hổ kia vừa chạm vào hắn đã tiêu tan.
Còn Bạch Ngôn Lê thì lộn một vòng, chật vật tránh nhé những thanh kiếm còn lại.
Thương Phạt giơ tay, trường kiếm hợp thành một, biến về hình dạng cây quạt.
Thương Phạt một tay ôm ngực, ngồi về giường.
"Phu quân!" Bạch Ngôn Lê lo lắng chạy đến, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Thương Phạt thì dừng lại, dè dặt nói, "Vận dụng yêu lực trong lồng này sẽ bị phản phệ hại thân."
"Trước kia." Thương Phạt kìm nén cơn bực dọc, "Ngươi làm cách nào che giấu trước mặt ta."
Tuy nói hắn bị trận pháp ở đây khống chế sức mạnh nhưng chỉ qua mấy chiêu giao thủ ban nãy, hắn biết người kia chưa dốc hết sức lực.
Nhìn cách phản kích của Bạch Ngôn Lê, hắn biết thực lực của y tuyệt đối không kém ai.
Chẳng qua vì sợ làm đau hắn, Bạch Ngôn Lê mới không đánh thẳng tay mà thôi.
"Thứ ta dùng không phải yêu lực nên phu quân không biết." Bạch Ngôn Lê nghiêm chỉnh đáp, "Nhưng để phòng sơ hở, ta uống thuốc ức chế."
"Uống thuốc ức chế sức mạnh của bản thân?"
"Vâng."
"Ngươi cái gì cũng dám làm nhỉ." Thương Phạt nhìn Bạch Ngôn Lê, "Mang phù khí của ngươi ra cho ta xem."
"...." Bạch Ngôn Lê sửng sốt.
Thương Phạt rất thảnh thơi.
Theo lý mà nói, phù khí cũng như linh khí bản mạng của hắn, không được giao cho ai.
HẮn đã từng nhìn thấy rất nhiều loại phù khí được thành viên của Hạo Nguyệt sử dụng, hình dạng không giống nhau.
Vầng trăng lưỡi liềm của Bạch Ngôn Lê lại càng đặc biệt, không biết nó cất giữ bí mật gì đây?
"Làm sao?" Nhìn xuống cổ tay y, Thương Phạt tỏ vẻ không vừa lòng.
Bạch Ngôn Lê mím môi, ngửa lòng bàn tay ra.
Một vầng trăng lưỡi liềm nho nhỏ xuất hiện trên không.
Trước ánh mắt ra hiệu của Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê chìa tay về phía trước.
Vầng trăng tỏa ánh sáng xanh biếc, chầm chậm bay về giường.
Thương Phạt có chút kích động nhưng không biểu hiện ra mặt, nhấc tay nắm lấy.
Vì bị hắn đụng vào, ánh sáng của vầng trăng kia yếu hẳn.
Bạch Ngôn Lê đứng im ở đó, nhìn Thương Phạt cướp đồ của mình, thản nhiên như ruồi.
Không giống linh khí của hắn, mảnh trăng này nhẵn mịn như ngọc, lại ấm áp như thân nhiệt của người.
"Ta còn nhớ." Ngắm nghía một lúc, Thương Phạt hỏi, "Nó có thể biến thành trường kiếm." Lần trước Bạch Ngôn Lê đã dùng rồi.
"Yêu lực không điều khiển được phù khí."
Thương Phạt cầm mảnh trăng như cầm đao, quơ quơ chém chêm, thuận miệng nói, "Cho ta chơi mấy hôm."
"..."
"Ta nói." Dùng sức hết vặn rồi bẻ, Thương Phạt cực kỳ hào hứng, "Cho ta cầm chơi mấy hôm."
"...."
"Không được hả?" Thấy Bạch Ngôn Lê mãi không đáp, Thương Phạt nhíu mày, "Thế thì trả vòng đây."
"Được." Bạch Ngôn Lê bất đắc dĩ nói, "Phu quân cầm đi, nhưng mà..." Y thật sự không yên lòng, nhắc nhở, "Người đừng tự làm mình bị thương nhé."
"Biết rồi." Cứ như đứa trẻ tìm được đồ chơi mới, Thương Phạt trùm chăn lên, rúc