Nói xong lời thỉnh cầu, nam nhân kia bỏ đi, cũng nhanh như khi đến.
Thương Phạt cau mày, đợi hắn đi được một lúc, bèn lấy mảnh trăng lưỡi liềm trong ngực áo ra.
Thánh vật của Hạo Nguyệt ư? Có thể khiến đa số phù khí mất tác dụng? Thần kỳ như vậy sao?
Vẻ mặt hắn trầm tư, nhớ đến những lời Thiên Cơ vừa nói, trong lòng lại nảy sinh cảm giác kỳ lạ.
Tên đó vừa lắc đầu vừa đấm sàn nói cái gì mà sắc đẹp che mờ mắt.
Bạch Ngôn Lê mà lại mất trí vì hắn sao? Làm gì có chuyện đó, nhưng nếu không thì vì cớ gi y lại đưa thánh vật cho mình?
Chỉ vì chiếc vòng kia? Tuy nói miếng vảy đó cũng có ý nghĩa lớn đối với hắn, nhưng thật ra quy đổi thành giá trị thì chẳng có gì quan trọng.
Bạch Ngôn Lê khăng khăng muốn giữ, thật sự chỉ vì thích hắn hay sao?
Tại sao tên tự nhận là lão tứ của Hạo Nguyệt kia lại nói với hắn điêu đó vào thời điểm mấu chốt như thế này?
Chưa từng thấy màu sắc đẹp như vậy, nghĩa là sao? Thương Phạt vô thức thở dài, cố gắng tìm hiểu mục đích của đối phương.
Thiên Cơ nói kế hoạch đã chấn dứt tại đây, Bạch Ngôn Lê cũng nói sẽ để hắn tự do sau khi tiêu diệt được Anh Chiêu phủ.
Nói cách khác, kế hoạch của Hạo Nguyệt vẫn luôn tiến hành rất thuận lợi cho đến ngày hôm nay, có nghĩa thực chất bọn họ cũng đã tính toán hết đường đi nước bước sau đó rồi.
Nhưng để làm gì mới được?
Ban đầu, họ cũng đã tính cả đến ngày hôm nay, đoán sẽ có một thời điểm nào đó hắn phát hiện ra tất cả.
Vậy sau đó họ còn tính làm gì?
Để hắn về Đế Kỳ, không liên quan tới nhau nữa? Thật sự đơn giản đến thế sao?
Mà quan trọng nhất là....Vuốt ve mảnh trăng lưỡi liềm, Thương Phạt lại ngẩn người ra.
Những vết dao cắt trên cổ tay Bạch Ngôn Lê, rốt cuộc y đang nghĩ gì?
Không có kẻ thu vĩnh viễn? Con cháu yêu thần....Yêu quái hợp tác với Hạo Nguyệt rốt cuộc muốn làm gì?
Tay trái trên mặt bàn dần siết lại thành nắm, Thương Phạt bất đắc dĩ nhận ra đầu óc mình lại suy nghĩ tới những chuyện quá phức tạp rồi.
Một lúc lâu sau, hắn đứng dậy, gỡ lục lạc bên hông xuống.
Nhiều ngày nay hắn chưa rung chuông lần nào, mà Bạch Ngôn Lê cũng không tới.
Thương Phạt lắc chuông hai lần rồi an tâm ngồi xếp bằng trên giường.
Bạch Ngôn Lê tới rất nhanh.
Thương Phạt quét mắt nhìn y một cái, nhìn đám người theo sau, rồi lại nhìn sang y.
Hình như y vừa hớt hải chạy đến, gương mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập.
"Phu quân." Nhảy lên cánh hoa, đến gần lồng giam, Bạch Ngôn Lê tươi cười.
Thương Phạt không hé răng.
Những người đằng sau mang môt thùng nước lớn và rồi lui sang một góc.
Bạch Ngôn Lê đứng trên cánh hoa, quan sát sắc mặt hắn.
Sau khi loáng cái biến vào lồng, y thò tay thử nước ấm, "Đi tắm nhé?"
Thật quen thuộc làm sao.
Trước kia, khi còn ở Bạch gia thôn, y lúc nào cũng làm những việc này.
Thương Phạt vô thức nhìn cổ tay Bạch Ngôn Lê, phát hiện chiếc vòng hắn tặng vừa vặn che đi mấy nhát dao cắt.
Truyện Lịch Sử
Không nói gì, hắn lẳng lặng đứng lên.
Bạch Ngôn Lê kéo dây thừng ở góc, màn che được treo cao trên đỉnh lồng rủ xuống.
Thương Phạt cởi quần áo trên người, bước vào thùng gỗ.
Bạch Ngôn Lê đứng ở góc, dò hỏi, "Ta đến gần được không?"
Thương Phạt không đáp, nhắm mắt ngửa đầu lên theo thói quen.
Bach Ngôn Lê đợi một lúc, cầm khăn chậu đi tới sau lưng hắn.
Lúc ngón tay chạm vào đỉnh đầu, Thương Phạt có thể cảm nhận được sự bất an của đối phương.
Hắn không mở mắt cũng không lên tiếng, xem như đồng ý.
Bạch Ngôn Lê chậm rãi di chuyển, giúp hắn xoa bóp vai, rồi lại cầm lấy chiếc lược bên cạnh, giúp hắn chải đầu.
Ngâm mình trong nước ấm một lúc, Thương Phạt dân tỉnh táo lại.
Bạch Ngôn Lê xoa ấn đỉnh đầu hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi, "Thiên Cơ nói gì với người thế?"
"Ngươi không biết à?" Thương Phạt mở miệng, giọng nói không lộ rõ cảm xúc.
"Không biết.
Hắn đòi sống đòi chết muốn xuống găp người, mà người không rung chuông nên ta không dám xuống theo." Bạch Ngôn Lê cử động ngón tay nhẹ nhàng lưu loát, giọng điệu có chút ấm ức.
Thương Phạt làm như không biết, mập mờ nói, "Nói nhiều lắm."
"Người đừng để ý hắn nói linh tinh..." Bạch Ngôn Lê rất lo lắng, "Lúc nào hắn cũng hay đùa giỡn vậy đó."
"Vết dao trên cổ tay ngươi..." Thương Phạt nhắm mắt, thuận miệng hỏi, "Là ai cắt?"
Bạch Ngôn Lê rụt tay lại theo bản năng, sửng sốt một hồi, lại cố gắng dúng tay áo che đi, thản nhiên nói, "Sơ ý để bị thương."
"Sơ ý?" Thương Phạt không tỏ rõ ý kiến, "Thiên Cơ bảo ngươi tự cắt."
"..." Bạch Ngôn Lê nhíu mày.
Y không ngờ cả chuyện này mà hắn cũng nói ra.
Thương Phạt vẫn luông ngửa mặt lên, mở mắt ra một cái, lập tức nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Bạch Ngôn Lê.
Hắn nhắm mắt lại, làm như chẳng có chuyện gì, "Ngươi còn có sở thích biến thái như vậy nữa à?"
"Không phải." Bạch Ngôn Lê chỉ phun ra hai chữ, cũng biết chối cũng vô ích.
Thương Phạt lại nói, "Hắn con bảo, phù khí ngươi đưa cho ta là thánh vật của Hạo Nguyệt."
"Vâng."
Nghe y đáp, Thương Phạt hờ hững nói, "Có tác dụng gì?"
"Ý nghĩa tượng trưng thôi." Không khác câu trả lời của Thiên Cơ là bao.
"Còn gì nữa không?"
"Cũng có liên kết với mộ.
Đai khái là...Giống như bộ tộc của yêu quái chẳng hạn." Bạch Ngôn Lê giải thích tỉ mỉ, "Sau khi mở được nhiều mộ, tìm ra nhiều phù khí, chúng ta nhận ra chúng cũng phân thành chủn loại."
"Rồi sao?"
"Phù khí của ta có thể xem như gia chủ của một nhóm phù khí khác." Bạch Ngôn Lê tìm một cách hình dung thật thỏa đáng, "Cho nên có thể khiến những phù khí kia mất tác dụng."
"Nghe thú vị thật." Thương Phạt suy ngẫm.
Bạch Ngôn Lê xoa ít bọt lên lòng bàn tay, cẩn thận giúp hắn gội đầu.
"Hắn còn kể mấy chuyện khi các ngươi còn nhỏ."
"..." Bạch Ngôn Lê bắt đầu hối hận vì để Thiên Cơ xuống đây, "Hắn kể những chuyện gì?"
"Kể các ngươi cùng nhau vào thung lũng..." Thương Phạt bình thản nói, "Câu chuyện này của các ngươi khiến ta liên tưởng đến một loài yêu điệp."
"Yêu điệp?"
"Loại yêu điệp đó, mỗi lần cha mẹ sẽ sinh ra hơn trăm con.
Bọn chúng sẽ chọn ra những đứa con mạnh nhất, để cho nó ăn thịt hết anh chị em của mình rồi mới có thể phá kén mà ra."
Bạch Ngôn Lê hơi sững lại, đứng lặng sau lưng Thương Phạt.
Thương Phạt cũng ngồi thẳng trong thùng tắm, không để ý đến vẻ mặt y, tiếp tục nói, "Các ngươi cũng gần như vậy.
Sau khi vào thung lũng sẽ phải chém giết những sư huynh sư đệ đã lớn lên cùng mình suốt mười mấy năm, rồi mới có thể sống sót bước ra, không phải sao?"
"..." Sắc mặt Bạch Ngôn Lê biến đổi, gần như cắt không còn giọt máu, hai tay cũng bần thần.
Thương Phạt đứng dậy, kéo một mảnh vải choàng lên người, nghiêng đầu hất tóc sang bên, "Những chuyện này đều do Thiên Cơ nói cho ta.
Hắn có nói dối không?"
"Không..."
"Khó trách các ngươi thấy chết không sờn, bất chấp thủ đoạn.
Khó trách các ngươi dám lợi dụng bất cứ ai." Thương Phạt nở nụ cười giả tạo đầy thâm ý.
Bạch Ngôn Lê nhìn thẳng vào mắt hắt, nhấc hai tay dính đầy bọt xà phòng, rồi chậm rãi cúi đầu.
Thương Phạt ung dung đi lại trong phòng, "Thiên Cơ nói..." Hắn hất cằm, chỉ chiếc vòng trên tay Bạch Ngôn Lê, "Xin ta đừng lấy lại vật đó, vì các ngươi chưa từng thấy màu sắc nào đẹp như vậy."
Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, nhìn bọt nhỏ xuống chân mình, nghe vị bạn lữ hờ hững cất tiếng hỏi, "Hắn nói thế nghĩa là sao?"
Nghĩa là sao chứ?
Bạch Ngôn Lê nghĩ...Thật ra Thiên Cơ muốn bảo vệ y, nhưng y hiểu rõ nhất tính khí và suy nghĩ của vị đại yêu này.
Khi Thương Phạt thích y, hắn yêu thích một cách chân thành, nóng bỏng, không toan tính, vô cùng thẳng thắn, đến mức chói lóa.
Mặc dù kiêu ngạo, hay làm cao, nhưng luôn dốc sức bảo vệ y.
Nhưng kể từ khi kế hoạch bị vạch trần, hắn cảm thấy mình đã bị phản bội.
Dù hắn không cố ý, nhưng mọi lời nói hành vi của hắn đều vô cùng tàn nhẫn.
Đó là sự tàn nhẫn của một đứa trẻ.
Bởi vì hắn không hiểu, cũng không thèm hiểu nguời khác sẽ tổn thương như thế nào.
"Người từng nói với ta, nhà người có phụ thân và ca ca." Bạch Ngôn Lê lên tiếng.
"Ừ." Thương Phạt hờ hững lau tóc, không để ý đến lồng ngực đang phơi ra.
Bạch Ngôn Lê cúi gằm mặt, tiếp tục thì thầm, "Bọn họ đối xử với người có tốt không?"
Thương Phạt nheo mắt, "Tạm được."
"Phu quân có gánh vách trách nhiệm gì của gia tộc không?"
"....Không." Nghiêm túc mà nói, trưởng bối trong nhà chỉ cầu hắn không gây họa là phước đức.
Khổ nỗi lần này trốn đi chơi, chuyện nên làm không nên làm, hắn làm hết con mẹ nó rồi.
"Phu quân có từng sợ hãi hay kiêng dè điều gì không?"
"..." Không." Ở đại lục này có thế lực nào hay yêu quái nào hắn sợ hãi không ư? Nghĩ kỹ thì quả thật không có.
Dù là bộ tộc Ứng Long làm chủ Hoàng Thành thì cùng lắm cũng chỉ là lão tử không động ngươi, ngươi cũng chớ dây vào lão tử.
"Từ bé đến lớn, phu quân có khao khát hay toan tính để đạt được cái gì không?"
"..." Lũ trẻ con đánh nhau cướp đô chơi là chuyện bình thường, nhưng những thứ ấy có cũng được không có cũng chẳng sao.
Nhiều khi là đánh vì đam mê thôi, chứ đặc biệt muốn giành lấy thứ gì thì đương nhiên là không.
"Phu quân biết không, người giống như mặt trời vậy."
"Mặt trời?" Lần đầu nghe thấy.
"Trong tâm trí và trái tim người không có bất cứ một tia vẩn đục u ám nào.
Tuy người không nhận thấy, nhưng cách người sống luôn tỏa ra hào quang vạn trượng.
Môt yêu quái như người..." Bạch Ngôn Lê dừng lại, khẽ ngước lên, "Ngay cả khi yêu thích một ai, bảo vệ một ai cũng nhiệt thành, nóng cháy một cách thật đơn giản.
Còn chúng ta, chúng ta sống quá mức cẩn thận, chưa từng thôi phòng bị một phút một giây nào.
Ngay cả khi thích ai đó cũng khó tránh khỏi cảm xúc lẫn lộn.
Người không như thế, chỉ mang một màu sắc duy nhất, thật đáng ngưỡng mộ làm sao."
Thương Phạt đứng trong làn hơi nước mờ ảo, lau tóc xong lại ném miếng vải xuống, đi tới lấy quân áo bên giường mặc vào người.
"Thiên Cơ nói, trên tay mỗi chúng ta vẫn luôn đeo 499 chiếc vòng.
Khi ra khỏi thung lũng ấy, câu đầu tiên các sư phụ nói với chúng ta, từ nay về sau các con không còn là chính các con nữa, sẽ không thể sống cho bản thân." Bạch Ngôn Lê chậm rãi nói, "Nhưng không phải là mình thì chúng ta là ai? Lúc vui không thể cười, lúc đau không thể khóc, lúc gian nan không thể từ bỏ.
Có nhiều khi, ta soi ương mà luôn cảm thấy xa lạ với kẻ ở trong đó."
Thương Phạt ngồi bên bàn.
Bạch Ngôn Lê đứng đso, như đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
"Nhưng phu quân không giống vậy, người chỉ mang một màu sắc duy nhất, người chỉ là chính minh.
Món quà người tặng ta..." Vuốt ve sợi tơ hồng, y thành kính nói, "Vô cùng quý giá.
Mỗi khi ta nghĩ đến những điều đã không còn nữa, nắm lấy sợi dây nay, ngắm nhìn nó, ta cảm thấy mình có thể được an ủi."
Thương Phạt trong lòng phức tạp, không đáp lại y.
Bạch Ngôn Lê nghiêng đầu nhìn hắn, đều đều nói, "Người ắt hẳn sẽ không tha thứ cho ta phải không?"
"Ngươi đoán xem?" Câu hỏi ngu ngốc này đáng phải nói ra nữa ư?
"Không đâu." Bạch Ngôn Lê tự hỏi tự trả lời, nhìn chằm chằm chiếc vòng trên tay, lẩm nhẩm, "Cho nên đây la sự cứu rỗi ngắn ngủi ta từng có được.."
"?"
"Ta muốn giữ nó để tự nhắc bản thân mình đã từng nhận được những gì."
"Nhưng để ngươi mang nó trên người..." Thương Phạt lạnh giọng nói, "Là bằng chứng cho thấy ta đã từng ngu xuẩn ra sao."
Không sai, ngay cả vảy trên người mình còn bóc xuống tặng người ta, kết quả con mẹ nó lại là bị lừa đẹp!
Nếu lấy lại thì thôi, nhưng cứ mỗi lần thấy nó trên tay Bạch Ngôn Lê là lại như tự mình tát mình một cái.
Bạch Ngôn Lê giấu tay ra sau, dù không nói nhưng rõ ràng không có ý định trả.
Thương Phạt biết có giành cũng không được, đành rót cho mình chén ra, nhấp một ngụm rồi nhìn mấy chậu hoa bày trong góc.
"Khi ngươi còn nhỏ..." Đang ngẩn người ra, bắn tự nhiên nói, "Tại sao lại bị Hạo Nguyệt bắt? Cha mẹ ngươi đâu?"
Bạch gia thôn là giả, tất cả những gì y từng kể về quá khứ của bản thân cũng là giả, cho trước khi bị Hạo Nguyệt chọn lựa, Bạch Ngôn Lê đã từng trải qua chuyện gì đó.
Nếu không có cuộc nói chuyện này, chắc Thương Phạt cũng không nổi hứng mà hỏi.
"Thật ra ta không có ấn tượng gì về cha mẹ hết." Bạch Ngôn Lê quay về phía hắn.
Thương Phạt không nói gì, mặc kệ y kéo ghế đến ngồi cách hắn không xa, "Nhưng ta lại nhớ rất rõ nhà ta nuôi gà nuôi vịt.
Ta còn nhớ có một con chó thường cùng