"Đệ là đứa có khả năng chạm đến thần cách nhất trong tộc ta."
"Vậy thì sao?" Thương Phạt bình tĩnh phản bác, "Có được thần cách rồi sẽ vui sao? Chắc là không rồi, vì nếu vui thật thì cái tên điên mấy chục vạn năm trước kia việc gì phải tìm đường chết? Đệ chỉ biết, đệ muốn y, nếu không có được y thì chắc chắn đệ sẽ không vui."
"Đệ!" Thương Phù vung tay, gió lớn nổi lên trong đình nghỉ mát, dường như ngăn cách nó với toàn bộ thế giới bên ngoài.
Thương Phạt rất ít khi cãi lại huynh trưởng, gần như lúc nào cũng vừa thăm dò chút đã sợ rụt vòi, nhưng hôm nay không như thế.
Khi đến đây, hắn đã tính đến đủ loại khả năng rồi, cho nên tuyệt đối không lùi bước.
"Huynh trưởng nói đệ là người có khả năng chạm vào thần cách nhất, nhưng cũng có thể đệ không làm được.
Nếu thật sự có thể, mất một viên yêu châu cũng chưa chắc đã không làm được."
"Đã có một cái kế hoạch Đại mộng hồi, giờ làm sao đệ dám khảng định không phải một kế hoạch khác?" Thương Phù cau mày.
Hắn cũng rất ít khi nhiều lời như thế, chẳng qua vì người đứng trước mặt là đệ đệ ruột của hắn nên mới để tâm, "Dù đệ tự đạp nát yêu châu để gõ vang chuông Bàn Thiên, có chắc gì đệ sẽ được toại nguyện?"
"Thì sao?" Thương Phạt hờ hững nói, "Vì không dám chắc cho nên quyết định không đánh cược luôn ư?"
"Đệ cũng biết đây là một ván cược cơ đấy?" Nếu là mọi khi, Thương Phù đã ra tay đánh đòn rồi, nhưng vấn đề bây giờ khác, Ngay từ khi Thương Phạt xuất hiện ở chỗ này, hắn đã đoán lần này không thể giải quyết đơn giản bằng bạo lực nữa.
"PHải, là đánh cược.
Vì sợ thu nên không dám cược à?" Thương Phạt lớn tiếng nói, "Không cược thì đệ chắc chắn không có được y, nhưng nếu cược thì có thể."
"Thiếu gia chủ." Thấy bầu không khí không ổn, sợ lại xảy ra một trận đại chiến trước mặt, Thanh Phủ hiền hòa nói, "Ngài không thể nói với tôn chủ như thế được."
"Xin lỗi huynh trưởng." Thương Phạt khom lưng cúi đầu.
Từ khi sinh ra đến giờ, số lần hắn trông thấy phụ thân vô cùng ít ỏi, người gánh trách nhiệm dạy bảo hắn thực chất là vị huynh trưởng này, "Nhưng lần này đệ về không phải để xin chỉ thị.
Đệ biết mình hành động như thế rất điên rồi, rất ngông cuồng tùy tiện, nhưng đệ đã nghĩ kỹ rồi.
Đây không phải là đi chiếm một món linh khí, hay một vò rượu ngon.
Đệ muốn giành lại bạn lữ, là người đệ sẽ chung sống cả đời, không thể thay thế được."
"Vậy đệ còn về làm cái gì?" Thương Phì hít sâu một hơi, gương mặt giống Thương Phạt đến bảy tám phần đã lộ rõ cơn thịnh nộ.
"Đệ biết...." Thương Phạt dừng lại, khàn giọng nói, "Quyết định này sẽ khiến đệ mất nửa cái mạng, mà như vậy là còn tốt rồi.
Một khi tiến vào Vô Quy thì sẽ kinh động ba nhà còn lại, lúc ấy cũng ảnh hưởng đến gia tộc, cho nên đệ nhất định phải quay về."
Mượn Tứ thập cửu kỳ là mong muốn, mượn được thì tốt, nhưng nếu không thì hắn cũng phải về nhà chuyến này.
Phá nát yêu châu cũng đồng nghĩa với yêu lực tan biến, hắn sẽ thành phế vật, cái giá phải trả quá nặng nề.
Đương nhiên một khi đưa ra quyết định, hắn cũng đã sẵn sàng đón nhận hậu quả.
Nhưng đám người Hạo Nguyệt tiến vào Quy Vô là để phá hủy trụ trời cuối cùng.
Hắn không phải một yêu quái lang thang không gia tộc.
Hắn xuất hiện ở đó cũng có nghĩ là Minh Hà đã can thiệp vào.
Nghĩ tới điều này, hắn nhất định phải nói chuyện cho rõ.
"Đương nhiên...." THương Phạt nhắm mắt, không dám nhìn mặt huynh trưởng, "Trước đó, huynh cũng có thể khai trừ đệ khỏi tộc...."
Ầm! một tiếng vang lên.
Thương Phạt không nói được hết câu, đầu gối đã đau buốt, bị ép quỳ xuống.
Thương Phù lạnh mặt, hạ cái chân vừa quét ngang.
Thương Phạt không dám lên tiếng nữa, cúi đầu nghe tiếng thở hồng hộc bên trên.
Huynh trưởng đi qua đi lại trước mặt hắn, rõ ràng đã nổi giận lôi đình.
Cơn cuồng phong xoay quanh còi nghỉ mát gần như cuốn tung cả mái ngói lên trời.
Trong đình, Thanh Phủ và Tuyết Nguyên Khải đều không chịu nổi, quỳ rạp xuống đất.
"Huynh....trưởng...."
"Vì một kẻ loài người." Thương Phù gằn giọng, "Đệ cái gì cũng dám nói ra miệng."
"Đệ...."
"Ngẩng đầu lên nhìn ta!" Thương Phù nổi giận quát lớn, gắng kiềm chế yêu lực.
Thương Phạt chậm rãi ngước lên.
Hai mắt Thương Phù đã biến thành màu vàng óng, nhìn thẳng vào Thương Phạt, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống,
Trong đình lặng gió nhưng mái tóc Thương Phù lại lơ lửng bay múa trên vai.
Vị thiếu tộc trưởng của Minh Hà Huyền Xà mang cảnh giới Yêu Hoàng hậu kỳ này đang nổi cơn lôi đình.
Toàn bộ mặt sông minh hà cuồn cuộn gào thét.
Các yêu quái quanh đó thấy vậy, liền nhận ra nguy hiểm, hoảng sợ kéo nhau chạy trốn.
"Đệ sẽ không hối hận?"
"Đệ..." Áp lực khủng khiếp, Thương Phạt thậm chí còn cảm thấy nếu mình không đổi ý, huynh trưởng có thể ra tay giết mình.
"Nếu đệ tự tìm đường chết, hủy yêu châu để giúp bọn chúng mở ra Quy Vô, nhưng người kia vẫn không chịu theo đệ, lúc đó đệ có hối hận không?"
Bị yêu lực làm cho kinh sợ, thân thể Thương Phạt khẽ run, nhưng sự phản kháng trong mắt hắn lại càng mãnh liệt, "Không hối hận!"
"Được!" Thu hồi yêu lực trong nháy mắt, Thương Phù phất tay áo quay lưng lại.
Thương Phạt vẫn đang quỳ, nhìn hai vị hạ nhân của mình đã co vào một góc, bị ép hiện chân thân.
Thanh Phủ và Tuyết Nguyên Khải dù không đến mức bị yêu thế ép ra chân thân nhưng mặt cũng trắng bệnh như sáp, toàn thân đẫm mồ hôi.
"Huynh trưởng...." Thương Phạt cố gắng đứng lên, tay chống xuống đất mượn lực, nhưng lảo đảo mất sức, phải thử thêm một lần nữa mới đứng dậy được.
Hắn miễn cưỡng đứng vững, cách xa hai bước.
Thương Phù quay người lại, mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào hắn, cũng không còn vẻ tức giận nữa.
Cơn cuồng phong bao quanh đình nghỉ mát chậm rãi tan đi.
Âm thanh kêu khóc thảm thiết của đám hạ nhân trong phủ cũng ngớt dần.
"Trong người đệ chảy thứ huyết mạch cao quý, từ nhỏ đã đứng trên vạn vạn yêu quái.
Thế gian này không có bất cứ người hay yêu quái nào có thể thay đệ, thay ta, thay tộc Huyền Xà chúng ta đưa ra quyết định.
Bất cứ lúc nào, chỉ có chúng ta...." Thương Phù cất bước, chậm rãi đến trước mặt Thương Phạt.
Yêu quái hồng y chìa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên má Thương Phạt, thâm trầm nói, "Nhớ cho kỹ, bất cứ lúc nào, cũng chỉ có chúng ta quyết định sự sống chết của bọn họ.
Dù ta là huynh trưởng của đệ, nhưng ta cũng chỉ có thể hỏi đệ đã nghĩ kỹ hay chưa.
Nếu đệ nghĩ kỹ rồi mà vẫn quyết định làm, dù ta là huynh trưởng hay là phụ thân đệ cũng không có quyền ngăn cản."
Thương Phạt chưa từng nghĩ sẽ nghe được những lời này.
Dù vẫn đứng thẳng nhưng hắn không kìm được khóe mắt đỏ lên.
Thương Phù nói xong liền vung tay áo, một khối lệnh bài màu đỏ phát sáng bay đến trước mặt Thương Phạt.
Thương Phạt thăm dò một chút rồi vươn tay bắt lấy tấm lệnh bài kia.
Khi vật thực sự đến tay, hắn không nhịn được mà toe toét cười.
Hắn biết lệnh bài ngày có ý nghĩa gì.
Nó đại diện cho việc hắn có khả năng hiệu triệu bốn chín thủ hạ của huynh trưởng.
Thương Phù nhìn phản ứng của hắn, lắc đầu thở dài, "Chớ mừng vội, ta có điều kiện đấy."
"Điều kiện gì ạ? Thu hồi lệnh bài, Thương Phạt làm bộ nghiêm túc hỏi.
"Trước khi đệ giúp bọn họ mở ra Quy Vô, ta muốn đệ đưa y về nhà một chuyến.
"...."
Nhận ra sự lo lắng và do dự của hắn, Thương Phù cáu giận đảm bảo, "Sẽ không giết y."
"Vậy thì..." Thương Phạt sờ sờ lệnh bài trong ngực, "Được."
"Còn một việc nữa." Thương Phù ngoắc ngón tay.
Bị huynh trưởng đánh nhưng vẫn lấy được lệnh bài, Thương Phạt vui sướng, ngoan ngoãn ghé tới.
Thương Phù đưa tay ra, vỗ nhẹ đỉnh đầu Thương Phạt, thấp giọng cảnh cáo, "Nếu lần sau mà để ta nghe đến những câu kiểu như rời khỏi gia tộc...."
"Xin lỗi huynh trưởng." Thương Phạt không đợi hắn nói hết câu đã vội vàng lên tiếng, khom lưng lùi lại, thề thốt một cách qua loa, "Không có chuyện đó nữa đâu."
Như trẻ con được quà, Thương Phạt phấn khởi chạy ra khỏi đình, tiện đường quơ tay một cái, hai tên hạ nhân một lớn một nhỏ liền bay vào lòng abfn tay hắn.
Mang theo Chu Yếm và Tư Vĩ, Thương Phạt biến đi như một làn gió.
Hắn không biết sau khi mình đi, gương mặt huynh trưởng mật lần lữa âm trầm lạnh lẽo, nhìn vào góc trống nào đó, khom lưng cung kính hành lễ, "Gia gia."
Ông lão nhỏ xíu xuất hiện từ chỗ trống ấy.
Thanh Phủ mang một đôi ghế lên.
Tuyết Nguyên Khải lúc này không đùa giỡn như lúc Thương Phạt đến mà nghiêm cẩn đứng gác bên đình.
Thương Tu Tự giơ tay, ra hiệu cho trưởng tôn ngồi xuống bên cạnh.
"Trẻ con lớn rồi...." Lắc đầu một cái, Thương Tu Tự nheo mắt, thở than nửa thật nửa giả, "Không quản được nữa."
"Vào Hạo Nguyệt thành rất nguy hiểm." Thương Phù nhìn về phía Thương Phạt biến mất, giải thích, "Cho nên mới phải để bọn Nguyên Khải đi theo."
"Thằng bé này...." Thương Tu Tự vô cùng bất đắc dĩ.
Thương Phù nhìn về phía xa, nhẹ giọng