"..."
"..." Quản lý Hạo Nguyệt mấy trăm năm, Bạch Ngôn đã lâu lắm rồi không nhíu mày, thế mà vị đại yêu này lại khiến y biến sắc chỉ vì một câu nói.
Thương Phạt lùi lại, gió lớn quét qua trước mặt hất hắn văng ra xa.
Lộn vài vòng trên đất, hắn rút con dao găm bên hông, khuỵu một gối xuống, cắm con dao xuống mặt đất tạo lực cản, ấy vậy mà vẫn bị đẩy lui hơn mười thước.
Không thấy Bạch Ngôn ra tay khi nào, từ đầu đến cuối chỉ nhẹ nhàng như mây gió đứng im đằng kia, chỉ mình Thương Phạt bị đánh bay.
Thương Phạt đứng dậy, hai mắt nheo lại, nhưng vẫn khá bình tĩnh hất tóc trên trán.
"Làm càn." Bạch Ngôn Lê lên tiếng, dù không ra chiêu hiểm nhưng việc đẩy Thương Phạt đi đã cho thấy thái độ của y.
Hai chữ y thốt ra vừa thờ ơ vừa đầy cảnh báo, gương mặt đã quay về vẻ hờ hững ban đầu.
"Thiếu gia chủ?" Tuyết Nguyên Khải và Chu Yếm cùng chạy tới định khom lưng đỡ Thương Phạt.
Thương Phạt xua tay ngăn bọn họ tới gần, chỉnh trang tóc tai, lại ngông cuồng xắn tay áo.
Phản ứng của hắn rất bình thường, nếu không nhìn mấy vết kéo dài sâu hoắm trên mặt đấy thì không ai nghĩ hắn mới chật vật xong.
Bạch Ngôn đứng cách đó không xa, chỉ quan sát chứ không làm gì thêm.
Vì một câu nói bốn chữ ngắn ngủi mà kinh thiên động địa của Thương Phạt, khoảng sân lớn trước mặt im lặng như tờ, ngay cả năm vị tinh chủ Hạo Nguyệt cũng hết gáy.
"Có ý gì?" Phủi phủi vạt áo, Thương Phạt thong thả bước lại gần, nhìn chằm chằm đôi môi của Bạch Ngôn, nửa thật nửa giả hừ một tiếng.
"Ngươi...." Bạch Ngôn mở miệng, lại quay nhìn khoảng đất trống trước mặt.
Ban nãy, để tấn công Thương Phạt, y buộc phải thu lại sợi dây nhỏ quấn quanh ngón tay, Đệ Thất kỳ may mắn thoát nạn, nhanh như chớp quay về hàng.
Giờ muốn bắt lại lần nữa thì khó hơn rất nhiều, vì bọn họ đã có tâm phòng bị rồi.
Thấy người nọ nhíu mày nhìn mình, Thương Phạt quan sát cẩn thật Bạch Ngôn khắp từ trên xuống dưới, cao giọng nói, "Chẳng phải mấy chuyện càn rỡ hơn đều làm rồi hay sao?"
"...."
"Ví dụ nhưng khiến ngươi ba ngày ba đêm không thể xuống giường?"
"..."
"Ngươi là bạn lữ của ta, giờ mới bảo ta làm càn có phải hơi muộn rồi không?"
Số người biết đế kế hoạch Đại mộng hồi không nhiều lắm, trừ những lãnh đạo cấp cao ra, phần đông người đứng đây không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mấy câu của Thương Phạt như sấm sét giữa trời quang, nguyên bổ não thôi cũng ra một đống hình ảnh mười tám cộng, cho nên cả sân đều khiếp sợ đến ngây người.
Đề tài như vậy làm sao mà lôi ra tranh cãi? Cãi làm sao mà thắng? Nói ta không hề cùng ngươi lăn lộn trên giường suống mấy ngày ư? Tên yêu quái này không biết xấu hổ, mình cũng đâu thể nhất quyết ăn miếng trả miếng với hắn chứ?
Nhận ra Thương Phạt cố ý nói to như thế là để trêu chọc, Bạch Ngôn mím môi, mau chóng bình tĩnh lại.
"Ta không phải Bạch Ngôn Lê."
"Thì sao?" Thương Phạt thờ ơ hỏi.
"..." Còn thì sao gì nữa? Cho nên ta cũng không phải bạn lữ của ngươi.
"Lúc đó người sướng nhất không phải ngươi sao?" Thương Phạt chậm rãi nhìn quanh, lại quan sát Bạch Ngôn, bất mãn nói, "Chẳng lẽ ngủ một giấc cho đã, lúc dậy lại bảo mình chẳng thấy sướng gì hết à?"
"Ngươi!" Cái gì mà sướng với không sướng, Bạch Ngôn thật sự không dám tin kẻ trước mặt mình đường đường là dòng dõi con cháu yêu thần nổi danh cao quý, thế mà dám nói lời ngả ngớn như vậy.
"Nếu ngươi nói ngươi là Bạch Ngôn lê." Thương Phạt nghiêm túc hơn một chút, "Thì giữa bạn lữ với nhau, cái gì cũng thương lượng được.
Nhưng nếu ngươi nói không phải...."
"..."
"Tin ta đi, gây sự với Minh Hà không sống tốt đươc đâu." Không chờ người kia mang cái vẻ mặt cao cao tại thượng rồi thốt ra lời nào mình không muốn nghe, Thương Phạt giành nói, "Ngươi cảm thấy nhục nhã sao?"
Chỉ nhìn sắc mặt là đoán ra rồi.
Trong mắt Bạch Ngôn ẩn chứa sự phản cảm, xấu hổ và cả giân dữ.
"Cảm thấy ta nói những lời đó là để hạ nhục ngươi sao?" Thương Phạt hỏi nhưng là lời khẳng định.
Người tên Bạch Ngôn này Bạch Ngôn Lê, dù không nói gì cũng chẳng làm gì nhưng vẫn có thể khiến hắn tức điên.
Đó là bản lĩnh của Bạch Ngôn Lê, mà hiện giờ là Bạch Ngôn.
"Xấu hổ cái gì" Đảo mắt qua đám Thiên Tuyền đang chuẩn bị động thủ, nét mặt Thương Phạt hết sức âm trầm.
Hắn hỏi, "Kẻ đầu tiên lôi mấy chuyện này ra đùa giỡn không phải ngươi sao?"
"Bây giờ ngươi..." Cảm thấy cứ tiếp tục đôi co sẽ chẳng đi tới đâu cả, thậm chí còn mất mặt, Bạch Ngôn Lê bèn ngắt lời.
Thương Phạt không cho y cơ hội, "Không phải ngươi tự tắm rửa sạch sẽ dâng lên tận giường ta sao?"
"Ngươi..." Bạch Ngôn cứng họng, thân thể bỗng nhiên bị cuốn bay về phía trước, nhưng chỉ hai bước thôi, y mau chóng đáp chân trụ vững, tay phải vẫn chưa khống chế được, duỗi dài ra.
Chiếc vòng trên cổ tay y bị sức hút nào đó lôi kéo, suýt nữa nhấc bổng y khỏi mặt đất.
Thương Phạt phóng thêm yêu lực, sợi tơ hồng càng rung lên, muốn bay về với chủ cũ.
"Chuyện tới nước này...." Thương Phạt chế nhạo, "Ngươi còn thấy xấu hổ hay sao?"
Hai chân đứng vững, tay vẫn chìa ra phía trước, Bạch Ngôn quét mắt nhìn Thương Phạt, biến hắn bày trò, liền chậm rãi siết bàn tay lại.
Thương Phạt nhíu mày, Bạch Ngôn đã làm gì đó khiến sợi dây mất liên hệ với hắn.
Hắn thử thêm vài lần nữa nhưng không có phản ứng gì.
Không thể thừa dịp y không chú ý mà kéo người lại gần, Thương Phạt lấy làm tiếng.
Sau một hồi phân tranh trong im lặng, cổ tay hắn bắt đầu đau mỏi.
Không thèm che giấu, hắn khẽ xoa xoa cánh tay của mình.
Lúc này, Bạch Ngôn mới để ý đến chiếc vòng mình đeo trên tay.
Ngẩn người ra một lúc, y liền giơ tay định tháo xuống.
Thương Phạt vừa lắc cổ tay vừa quan sát y, thấy y định làm thế, bèn đe dọa, "Ngươi mà tháo xuống, ta khiến ngươi ba ngày không thể xuống giường."
"Cái gì?" Bạch Ngôn vẫn dừng lại, dù lòng kinh ngạc nhưng khi nhìn lên, vẻ mặt lẫn lạnh tanh như cá chết, chẳng có chút xúc cảm nào.
"Đây là quà ta tặng ngươi." Thương Phạt hiểu Bạch Ngôn Lê, trước kia y cố chấp như một kẻ thần kinh, kiên quyết muốn giữ lấy chiếc vong này.
Giờ nó được đeo trên tay Bạch Ngôn, rất dễ hình dung ra, y biết mình không sống được bao lâu nữa nên trước khi chết đã quay về Hạo Nguyệt, đeo nó cho Bạch Ngôn đang ngủ say.
Dù có chết cũng nhất định phải giữ lại chút gì.
Đoán được suy nghĩ trong lòng Bạch Ngôn Lê, Thương Phạt khẽ lắc đầu, không che giấu chút sủng nịch trên gương mặt.
Bạch Ngôn cau mày, cảm thấy không cần vi một chuyện vô vị như thế mà chọc giận hắn.
Người thông minh phải biết ngồi xuống đàm phán đúng lúc.
Y thả tay xuống, lạnh lùng nói, "Ngươi mang lũ yêu quái này đến đây chắc không phải để tiêu diệt Hạo Nguyệt chứ."
Đây là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Bạch Ngôn tin rằng tộc Minh Hà Huyền Xà không ngu ngốc đến nỗi chỉ phái một đội quân nhỏ như thế này đến giết sạch người ngay bên trong thành Hạo Nguyệt.
"Ta vẫn luôn cho ngươi cơ hội lựa chọn, chủ động hay bị động.
Giờ cũng thế, ngươi được phép chọn." Vì nhớ đến Bạch Ngôn Lê, giọng điệu hắn đã ôn hòa hơn trước nhiều.
Bạch Ngôn tỏ ý mời hắn tiếp tục nói.
Thương Phạt đi tới trước mặt y, đứng cách y một khoảng bằng cánh tay, rành rọt tuyên bố, "Đi theo ta, chúng ta quay về như trước.
Sau khi ngươi hoàn thành bổn phận của bạn lữ, ta sẽ giúp ngươi mở Quy Vô."
"Tại