Bạch Ngôn ngoan ngoãn để hắn ôm, một lúc lâu sau lại bỗng giãy dụa.
Thương Phạt không muốn y tự làm mình bị thương, bèn buông tay ra.
Người kịa rời khỏi lồng ngực hắn, trong mắt không còn sự thống khổ và lo lắng nữa, chỉ còn kinh sợ.
"Lê Lê?"
"Ngươi!" Nghe tiếng gọi này, y ngẩng phắt đầu lên.
Thương Phạt lại nhận thấy sự chống cự trong mắt y, tuy chỉ thoáng qua nhưng rất quen thuộc, bởi từ lúc hắn mang y rời khỏi Hạo Nguyệt, y vẫn giữ thái độ này.
Bạch Ngôn vẫn thường nhìn hắn chăm chú bằng ánh mắt chán ghét.
Nhưng lúc này, trong cặp mắt trong trẻo ấy không còn sự bài xích rõ ràng như lúc đầu, nhưng cũng không phải vẻ quyến luyến không nỡ rời hắn nửa bước như ban nãy.
Hai mắt đỏ lên, Thương phạt lau đi giọt nước mắt chưa kịp rớt xuống, bình tĩnh ngẩng đầu lên.
"Chuyện gì thế này?" Bạch Ngôn lắc đầu, hai tay bưng chặt lỗ tai.
Dường như y nghe thấy vô số tiếng nói nhưng lại không biết từ đâu vọng ra.
Thương Phạt trấn an bản thân, cúi đầu quan sát người trước mặt.
Bạch Ngôn nhìn chằm chằm cổ tay của mình, nghiến răng nghiến lợi, "Y lừa ta!"
"Bạch Ngôn?" Thương Phạt ngập ngừng một chút rồi không cam lòng gọi.
Người kia ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt đầy phức tạp.
Không phải sự đắm say quyến luyến, cũng không phải sự lạnh lùng phòng bị, biểu hiện của Bạch Ngôn lúc này rất phức tạp.
"Y lừa ta." Bạch Ngôn lặp lại lần nữa, định tháo chiếc vòng trên tay xuống.
Thương Phạt lập tức ngăn y lại, sao hắn có thể để y phá hủy vật đính ước.
Bị tay hắn túm lấy, Bạch Ngôn dùng bao nhiêu sức cũng không thể thoát ra.
"Buông ra!" Thẹn quá hóa giận, y quát.
Thương Phạt vẫn nắm lấy, cau mày, "Tại sao?"
"Ta bảo ngươi buông ra!" Bạch Ngôn lớn tiếng, gần như gào lên.
Thương Phạt không hiểu nhưng một ngón cũng không buông.
Nếu chỉ dùng sức lực thông thường mà không đụng đến bùa chú, Bạch Ngôn hoàn toàn không phải đối thủ của Thương Phạt.
Y hít sâu một hơi, đành thỏa hiệp, "Ta sẽ không tháo nó xuống.
Ngươi buông ta ra đã."
Thương Phạt nhìn y chằm chằm, gần như đang xét nét.
Bạch Ngôn không thể trốn tránh được, chỉ đành đối mặt với hắn.
Một lúc sau, Thương Phạt mới chịu buông lỏng một chút.
Bạch Ngôn thực sự giữ lời, không động vào chiếc vòng kia.
Thương Phat nhìn xuống, phát hiện ra cổ tay Bạch Ngôn bị hắn siết đến bầm tím.
Dù khả năng chiến đấu của y mạnh nhưng dẫu sao cũng là thân thể người phàm, không sánh bằng yêu quái như hắn.
"Ngươi đã hứa với ta.
Thương Phạt không hiểu vì sao lại phải vì một chiếc vòng nhỏ xíu như thế mà tranh cãi với y, "Sẽ không tháo nó xuống."
"...." Bạch Ngôn lại lần nữa nhìn đăm đăm sợi tơ hồng và miếng kim lân, hít thật sâu.
"Y đã phong ấn toàn bộ ký ức và tỉnh cảm giành cho ngươi trong chiếc vòng này."
"Cái gì?" Thương Phạt nhìn miếng vảy của mình, bỗng hiểu lý do vì sao ban nãy y lại có biểu hiện khác thường.
"Y đoán được mình sắp chết, cho nên đã sắp xếp tất cả mọi chuyện từ trước." Mang chiếc vòng này vào Nguyệt Các, nhân trước khi bản thân biến mất, bản thể còn ngủ say, y đã đeo chiếc vòng này cho Bạch Ngôn, "Mấy ngày nay, ta vẫn luôn bị nó ảnh hưởng mà không biết."
"...." Thương Phạt sững sờ, không khống chế được hơi thở.
Bạch Ngôn Lê đã đoán ra Hạo Nguyệt chưa chắc sẽ nghe theo lời dặn của y, cho nên đã dặn dò Thiên Cơ giúp y bảo vệ Thương Phạt.
Mặt khác, y biết bản thể sẽ không chịu tiếp thu ý ký ức của mình, cho nên phong ấn nó bên trong chiếc vòng.
Y đoán rằng nếu Thương Phạt tìm đến Bạch Ngôn thì nhất định sẽ không cho phép đối phương tháo chiếc vòng này xuống, nhờ thế, y có thể từng chút gây ảnh hưởng tới bản thể lãnh khốc vô tình này.
Sự thật chứng minh, Bạch Ngôn Lê đã thắng cược.
Cho đến bây giờ, Bạch Ngôn đã dễ xúc động hơn xưa.
Ban đầu y còn tưởng mình bị những hành vi ngược đời của yêu quái này khiến cho bối rối, nhưng không ngờ vấn đề lại ở chính bản thân y.
"Chiếc vòng này.
Thương Phạt không để ý tới Bạch Ngôn nữa, chỉ nhìn chằm chằm sợi tơ hồng với ánh mắt cuồng nhiệt, như thể gặp lại người yêu, "Y ở bên trong đó sao?"
"...." Không che giấu được nữa, nói dối chỉ thiệt mình.
Bạch Ngôn thực sự không khống chế được cảm xúc, nói ra tất cả.
Nhưng nói ra rồi, tiểu Huyền Xà không còn nhìn y nữa, mọi sự quan tâm của hắn chỉ dành cho chiếc vòng trên tay y, như thể muốn xông lên đoạt nó lại.
Sự chua xót dâng lên trong lòng, mà đồng thời cũng cảm thấy rất buồn cười, y cố ý giơ tay lên.
Quả nhiên Thương Phạt lập tức nhìn theo cổ tay y, không rời một bước.
Bạch Ngôn tức giận, cười lạnh hỏi, "Thích nó vậy sao? Ta trả cho ngươi nhé?"
Thương Phạt cũng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Hắn nhìn Bạch Ngôn, từ cằm đến đôi mắt, có chút dịu dàng hơn.
Cái người tên Bạch Ngôn này.....Từ thần thái đến giọng điệu đều giống Bạch Ngôn Lê.
Chắc vì không có gương nên y không tự nhận ra điều này.
"Tay ngươi...." Nói được một nửa, Bạch Ngôn vội vã nuốt lời về, cau mày trầm giọng đổi đề tài, "Còn không gõ chuông sao?"
"Có phải ngươi nhớ ra gì rồi không?" Bây giờ Thương Phạt đã rõ ràng, vì sao cái người này khi gặp ở Hạo Nguyệt thành thì rất lạnh lùng xa cách, sau khi được hắn đưa ra ngoài thì đần dần trở nên hiền hòa hơn.
Thái độ của y đối với hắn, nhất là lúc gặp mặt huynh trưởng, hắn đã hơi nghi ngờ.
Hóa ra không phải là do hắn tác động mà là Bạch Ngôn Lê, cái người đang ôm hết tâm tư tình cảm của bản thân giành cho hắn, phong ấn trong chiếc vòng tay.
Bản thể đeo nó lâu trên người sẽ bị ảnh hưởng từng chút một.
Cho nên hắn mới không cảm thấy xa lạ với Bạch Ngôn.
Mỗi lần ở cạnh vị thủ lĩnh Hạo Nguyệt này, dù khắc khẩu nhưng hắn vẫn vui vẻ, bởi vì y chính là Bạch Ngôn Lê.
"Không nhớ ra gì hết!" Bạch Ngôn lạnh lùng quay đi, nhìn chuông Bàn Thiên, "Mỗi giây ta và ngươi nói chuyện lại có mấy vạn người chết đi.
Ngươi còn định kéo dài đến bao giờ?"
"Không được tháo vòng tay xuống." Thương Phạt lần nữa dặn dò.
Chỉ có thể gây ảnh hưởng từng chút, chứ không thể khiến Bạch Ngôn nhớ ra từng chút, bởi vì khi phát hiện ra điểm bất thường, Bạch Ngôn sẽ ngay lập tức tháo chiếc vòng ra.
Cho nên phải đến thời điểm nhất định, ký ức mới có thể bùng phát.
Ban nãy, Bạch Ngôn ngăn hắn gõ chuông đã chứng minh cho điều ấy, nhưng có lẽ vẫn chưa phải thời điểm, chỉ thêm một chút nữa....!Hít sâu một hơi, hắn nhìn chuông Bàn Thiên, dù sao cũng phải qua cửa ải trước mắt này.
Nhắm mắt tập trung, ngăn hết thảy mọi thứ ngoài tâm trí, Thương Phạt dùng hai tay nắm chắc khúc xương.
Vết thương trong lòng bàn tay còn chảy máy đầm đìa, không ngừng hút lấy huyết dịch.
Thương Phạt hít sâu một hơi, tay chầm chậm vung lên.
"Khoan đã!" Bạch Ngôn bỗng gọi to.
Thương Phạt vừa mới dồn sức thì lại phải buông xuống, dở khóc dở cười quay đầu lại.
Cái người mới nãy còn lạnh lùng nói với hắn, chần chừ thêm một giây lại có thêm hàng vạn người phải chết, vậy mà giờ lại do dự.
Bạch Ngôn hỏi, "Không có yêu châu, ngươi sẽ chết ư?"
"Không biết." Nếu không phải bị người khác cướp đi mà bản thân tự hủy, yêu quái bình thường chắc là chết, nhưng hắn lại có tới hai yêu châu.
"Vậy sẽ mất hết yêu lực đúng không?"
"Chẳng phải ngươi biết từ đầu rồi sao?" Thương Phạt vẫn giơ cao tay, cực kỳ bất đắc dĩ nói, "Biến mất thì biến mất, tu luyện từ đầu thôi."
Nói gì đi nữa, hắn cũng mang huyết mạch Huyền Xà, mất một viên yêu châu cũng vẫn ngự trị phía trên ngàn vạn yêu tộc.
"..." Bạch Ngôn ngập ngừng, rầu rĩ nói, "Nhưng ngươi sẽ bị thương, bị thương rất nặng."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Thương Phạt hết sức khó hiểu.
"Có khi vẫn còn cách khác thì sao?"
Quái lạ thật....Thương Phạt không hiểu nổi Bạch Ngôn đang do dự vì cái gì.
Không còn cách nào khác cả.
Kể từ khi được lập nên, Hạo Nguyệt đã bôn ba tìm bao nhiêu phương thức.
Nếu như có cách khác, bọn họ đã làm rồi.
Mà kể cả có cách khác đi nữa, sau khi hắn về nhà, có thể dối gạt được huynh trưởng và gia gia sao?
Dù kẻ mất đi yêu châu là hắn, nhưng Thương Phạt biết, người nhà hắn nhất định sẽ đau lòng.
"Vậy..." Bạch Ngôn lại nhìn hắn, bỗng nói, "Ngươi biết ta bị Bạch Ngôn Lê gài bẫy, cho nên dù ngươi không gõ chuông Bàn Thiên thì cuối cùng cũng sẽ nhớ ra thôi.
Cho nên ngươi không cần làm chuyện này để trao đổi, Bạch Ngôn Lê sớm muộn cũng quay về."
"Vì sao ngươi nhắc nhở ta?" Bạch Ngôn nói không sai.
Tuy y chưa biểu hiện ra, nhưng có lẽ ngày mai ngày mốt y sẽ khôi phục ký ức.
Mà Bạch Ngôn Lê chắc chắn không đành lòng để hắn gõ chuông Bàn Thiên, không nỡ nhìn hắn bị thương tổn, Thương Phạt tin chắc điều này.
"Ta..." Bạch Ngôn cứng đờ người, cố giải thích, "Dù ta không nhắc thì ngươi cũng biết mà."
"Vậy bây giờ ngươi có muốn ta gõ chuông không?"
"Đương nhiên...." Bạch Ngôn há miệng đáp, nhưng không thể nói hết câu.
Thương Phat nheo mắt, vươn một tay về phía trước, chậm rãi vuốt ve gò má y, khẽ nói, "Ngươi nhớ ra rồi." Khác với lúc trước, đây là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Bạch Ngôn không lùi lại nữa, cũng không lên tiếng phủ nhận.
Y nhìn Thương Phạt, nhìn đôi mắt dịu dàng của yêu quái kia, lẩm nhẩm, "Lúc trước ta chỉ xem, xem tất cả những gì được ghi lại trong thánh ký, tựa như đọc một cuốn truyện thôi.
Nhưng giờ....Ta thấy giống như mình vừa nằm mơ."
"Nằm mơ?"
"Không phải chỉ là xem, mà ta cảm giác mình đã trải qua tất cả những chuyện đó, những cảm giác đó rồi, ở trong mơ."
Trong lúc y vô thức bị ảnh hưởng, hành động gõ chuông của Thương Phạt đã trở thành cú nổ, kích thích hạt giống ký ức bên trong Bạch Ngôn nảy mầm.
"Chỉ là..." Bach Ngôn không biết phải giải thích với Thương Phạt thế nào, chỉ biết trong lòng không ngừng dao động, "Ta không có cảm giác chân thực cho lắm."
Không chỉ là xem câu chuyện của một người khác, mà là chính mình đã mơ thấy một giấc mộng dài.
Khi tỉnh mộng lại chẳng biết phải đối mặt ra sao.
Khi nói nhưng câu này, bản thân y cũng chẳng thể diễn đạt cho Thương Phạt hiểu.
"Tốt quá rồi." Thương Phạt khép mắt, khi mở ra, trong mắt đầy ý cười dịu dàng.
Bạch Ngôn biết ký ức đã quay lại nhưng chưa hoàn toàn dung hợp.
Không lâu nữa, Lê Lê của hắn sẽ quay về.
"Ta...." Bạch Ngôn siết chặt tay, mím môi không lên tiếng.
Thương Phạt mỉm cười đẩy y lui lại, bình tĩnh nói, "Chờ đấy."
Bạch Ngôn biết hắn định làm gì, hai tay vươn lên muốn ngăn cản.
Y biết rõ những điều đang xảy ra ngoài kia, Hạo Nguyệt và loài người trên toàn đại lục đang đổ máu chiến đấu.
Dù những người ấy cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng họ sẵn sàng đánh đổi tính mạng của mình cho một niềm hy vọng mơ hồ.
Y làm sao có thể! Nhưng mà....
"Nếu ngươi chỉ là Bạch Ngôn, ta sẽ vì những điều kiện chúng ta bàn từ trước mà giúp ngươi gõ chuông này." Thương Phạt quay lưng về phía y, nhẹ giọng nói, "Nhưng nếu ngươi là Lê Lê của ta, Bạch Ngôn Lê...."
Thương Phạt trịnh trọng gọi tên.
Bạch Ngôn ngẩn người nhìn bóng lưng hắn.
Thương Phạt quay đầu, thấp giọng đầy kiên định, "Không cần bất cứ điều kiện gì, ta cũng giúp ngươi phá bỏ cái gông xiềng này."
Giữa không trung, vì câu nói của hắn, Bạch Ngôn rơi lệ.
Khúc xương trên tay Thương Phạt cuối cùng đã giáng lên mặt chuông.
Boong!
Âm thanh trầm trầm vang vọng khắp thiên địa, đánh thức các sinh linh trên toàn đại lục.
Cùng lúc đó, Thương Phạt khom người xuống, một tay che miệng.
Bạch Ngôn lảo đảo lại gần, thấy máu chảy ròng ròng qua kẽ ngón tay hắn.
Khúc xương trên tay đã tan thành bột, Thương Phạt từ từ ngã quỵ.
"Ngươi sao rồi?" Vài đốm sáng từ từ thoát khỏi thân thể Thương Phạt.
Hai tay Bạch Ngôn run lên.
Y ôm lấy Thương Phạt đưa hắn quay về mặt đất.
Boong! Tiếng chuông vẫn không ngừng lan xa.
Thương Phạt dựa vào Bạch Ngôn, máu trào khỏi miệng, nhuốm đỏ hai tay.
Gương mặt Bạch Ngôn ướt nhòe nước mắt, hốt hoảng lau máu bên khóe miệng Thương Phạt.
Thương Phạt khẽ lắc dầu.
Chiếc chuông Bàn Thiên cũng như khúc xương sống ban nãy, tan thành bụi cát.
Một cơn lốc hình thành trên đỉnh núi, lấy bọn họ làm trung tâm.
Tiếng chuông ầm vang khiến lỗ tai đau nhói.
Bạch Ngôn ôm chặt hắn, nhìn những tia sáng chói lòa trên không, rồi một vết nứt lộ ra.
"Quy Vô mở ra rồi." Thương Phạt hổn hển nhắc, "Trụ trời."
"Trụ trời!" Bạch Ngôn lặp lại, bỗng sực tỉnh.
Y vội nhìn lên không, nền trời xanh lam bị xé rách, vết nứt màu vàng không ngừng lan rộng, để lộ một khoảng không gian khác.
Trụ trời sừng sững tại đó.
"Đi đi." Thương Phạt chống một tay xuống đất, cố gắng tự ngồi lên.
Bạch Ngôn khó khăn lắm mới thu hồi ánh mắt, nhìn hắn đầy do dự.
"Đi đi." Thương Phạt lại dồn hết sức lực nhắc nhở y.
Bạch Ngôn cắn răng, quyết tâm đặt hắn xuống, đứng dậy quát lớn, "Mau phá hủy trụ trời."
Mệnh lệnh ngắn gọn vừa dứt, hơn một nghìn Linh Đang quân đang chờ sẵn trên đỉnh núi không chút ngập ngừng, xông vào Quy Vô.
Dưới ngọn núi lại vang tiếng hô xung trận.
Thương Phạt quay đầu, nhưng tiếc rằng ở chỗ của hắn không nhìn thấy gì cả.
Nếu như yêu lực vẫn còn thì....!Hắn một tay che miệng, cố nuốt ngược máu vào trong.
Bạch Ngôn vừa mới rời đi đã mau chóng bay về.
"Ngươi..." Thương Phạt vừa định hỏi gì đó thì Bạch Ngôn chợt giơ tay lên.
Những tia sáng hình lá trúc quen thuộc lại lác đác quanh người, Bạch Ngôn nhìn về một hướng nào đó, trầm giọng nói, "Đến nhanh thật."
Thương Phạt cũng nhìn về hướng đó nhưng một viên yêu châu đã mất, hiện giờ hắn chỉ như người bình thường, không thể phát hiện được hiểm nguy đang tiếp cận.
Mà cũng không đúng, hắn so với người thường còn chẳng bằng, duy trì được đầu óc tỉnh táo hoàn toàn nhờ vào đan dược mà huynh trưởng đã cho lúc trước.
Bạch Ngôn không manh động, đứng bên cạnh Thương Phạt.
Tiếng hô xung trận dưới núi đang lại gần.
Dựa vào âm thanh có thể đoán được tình huống, chắc là Linh Đang quân không địch lại được, đang rơi vào thế hiểm.
Quy Vô trước mắt, những người vừa bay vào đang cố phá hủy trụ trời.
Bạch Ngôn bỗng chuyển động, hai tay làm thủ quyết.
Những kẻ từ trên không bay xuống bị sức mạnh nào đó ngăn cản bên ngoài.
Một tiếng hót lanh lảnh vang lên, lá bùa vàng cháy thành tro bụi.
Những con Kim Ô điểu hóa thành hai nam, ba nữ, nhẹ nhàng đáp xuống.
Thương Phạt cau mày nghiêm nghị, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như thế mà năm con Lu Chu điểu đã tìm đến rồi.
Dù không thấy trưởng bối tộc Ly Chu, nhưng vị đứng giữa tay cầm ống sáo kia cũng không dễ chọc.
Hỏa Khải là Ly Chu có khả năng thừa kế vị trí tộc trưởng cao nhất ở thế hệ này, còn mấy con chim ngu khác, Thương Phạt liếc mắt một lượt, chỉ thấy hai đứa quen mặt.
Điều này nghĩa là gì? Hắn chưa bao giờ quan tâm thế giới bên ngoài, cho nên một khi hắn đã thấy quen thì mấy con chim ngu đó đều là nhân vật lừng lẫy trong thế hệ của hắn.
Thương Phạt không lên tiếng, Bạch Ngôn chỉ nhìn những Ly Chu này một cái rồi mau chóng quay sang hướng khác.
Tiếng hô giết dưới núi đã lan lên đến đỉnh.
Hơn mười thi thể của Linh Đang quân bị ném xuống chân Bạch Ngôn như giẻ rách.
Những thành viên của Hạo Nguyệt còn sống sót đều lui ra sau lưng y.
Những yêu quái từ dưới núi xông lên dừng lại trước đỉnh núi.
Hai Lương Quy khổng lồ chậm rãi bước ra.
Thân hình của hai Lương Quy này đã chiếm hơn nửa không gian trên đỉnh núi.
Trong số những Ly Chu vừa đến ban nãy có một vị mang hình dạng của một thiếu nữ mặt tròn trịa, tỏ rõ vẻ không ưa.
Hai Lương Quy tiến lên vài bước.
Một trong số họ nhìn thấy Thương Phạt bị thương nặng, bèn cúi đầu, một giây sau liền biến thành ông cu có chòm râu bạc phất phơ.
Lương Quy còn lại biến hình thành thiếu niên, đi theo sau ông cụ.
Thương Phạt không biết nên phản ứng ra sao, lo lắng nhìn sang Bạch Ngôn.
Thân thể y vốn chẳng cường tráng, giờ phải đối mặt với toàn kẻ máu mặt trong yêu tộc.
"Đến rồi đấy à?" Ông cụ vuốt chòm râu, ung dung mở miệng.
Lão không phải đang nói chuyện với mấy Ly Chu kia, chỉ có thiếu niên bên cạnh lão gật đầu chào ba nam hai nữ Ly Chu nọ.
Năm Ly Chu điểu cũng nhận thấy, ghét bỏ hất mặt đi.
Hai kim long từ dưới núi trùng thiên bay lên.
Hai bên trái phải của ngọn núi, hai Ứng Long tựa như hình bát quái mà bay quanh đỉnh ngọn, sau khi đáp xuống thì hóa hình thành hai nam nhân mặc trang phục lộng lẫy hào nhoáng.
"Náo nhiệt ghê..." Một Ly Chu có hình dạng thiếu nữ tóc ngắn mở miệng.
"Không phải vẫn còn một nhà không tới sao?" Thiếu nữ mặt tròn bên cạnh nàng nhún vai.
Chuông Bàn Thiên vang lên, dù là yêu hoàng đang ngủ say hay thành viên ba tộc con cháu yêu thần đang lang thang bên ngoài đều bị kinh động.
Trong tộc chỉ thương lượng vài câu ngắn ngủi rồi lập tức phái đại diện đến xem xem có chuyện gì xảy ra.
Rất ít yêu tộc ở Đế Kỳ biến đến sự tồn tại của Quy Vô.
Theo lý mà nói, nó tuyệt đối không thể được mở ra, bởi mở Quy Vô chẳng có chút nghĩa lý nào với yêu tộc.
Bên trong Quy Vô không có gì ngoài trụ trời.
Nói cách khác, nếu như núi Quy Vô xảy ra chuyện thì chỉ có thể là do con người làm.
Nghĩ đến cuộc bạo động xảy ra gần đây thì càng dễ hình dung hơn.
Nhưng muốn mở Quy Vô thì phải gõ vang chuông Bàn Thiên, cái giá phải trả là yêu châu của một vị con cháu yêu thần, ai sẽ làm chuyện đó? Phá nát yêu châu, mất đi yêu lực, trở thành kẻ tàn phế, thậm chí mất mạng.
Cho nên nghe tiếng chuông Bàn Thiên vang lên, bất kể thế lực nào, chỉ cần biết chuyện này đều sẽ cảm thấy kinh ngạc.
"Tới rồi đó thôi." Vị Ứng Long hóa thành nam nhân ngoại hình khá chững chạc lên tiếng, dõi mắt nhìn Thương Phạt.
Là con cháu Minh Hà Huyền Xà chính dòng, Thương Phạt rất ít khi hiện thân trước các yêu tộc, nhưng dù sao cũng là thành viên thuộc bốn nhà mang huyết thống yêu thần, hắn đều từng gặp gỡ mấy vị ở đây, đương nhiên họ cũng nhận ra hắn.
Khi đến núi Quy Vô, trông thấy đội quân Hạo Nguyệt, bọn họ không bất ngờ, bởi con người là những kẻ có động cơ lớn nhất để làm chuyện này.
Trước khi đến đây, dù nghĩ chuông Bàn Thiên bị gõ hắn cũng có sự tham gia của con cháu yêu thần, nhưng khi lên đỉnh núi, thật sự trông thấy Thương Phạt thoi thóp vì trọng thương, họ vẫn rất bất ngờ.
"Khụ!" Không che giấu, che giấu cũng vô ích, Thương Phạt ho khan một tiếng, tiện tay bỏ một viên đan dược vào miệng nuốt xuống.
Hắn đứng dậy, sau lưng xuất hiện thêm cái ghế.
"Ngươi là kẻ gõ chuông Bàn Thiên?" Ứng Tuyên không muốn phí lời.
Thương Phạt dựa lưng vào ghế, tay không rời khòi miệng, làm như không nghe thấy.
Trước vết nứt của bầu trời, những Linh Đang quân dàn trận địa nghênh đón quân địch.
Trong Quy Vô, trụ trời bị nhóm Linh Đang quân còn lại liên tục công kích.
Thương Phạt ra vẻ không muốn lên tiếng, hai Ứng Long nhìn hắn đầy căm giận nhưng cũng không dám ra tay.
Ứng Liên chú ý tới người áo trắng đứng cách Thương Phạt không xa.
Không như những người khác, quanh thân người này tỏa hào quang nhu hòa, những đốm sáng hình lá trúc phiêu tán bay sau lưng.
Dáng vẻ đó....
Lương Quy có hình dạng ông lão ngẩn người nhìn, không nhanh không chậm nói với Bạch Ngôn, "Ngươi là thủ lĩnh của Hạo Nguyệt?"
Hào quang hình lá trúc này rất đặc trưng, hai ba trăm năm trước, tộc Lương Quy từng vì nó mà ăn đòn đau.
"Y chính là thủ lĩnh Hạo Nguyệt sao?" Trong số năm Ly Chu, vị đứng bên cạnh Hỏa Khải lên tiếng, giọng điệu đầy kinh ngạc.
Cùng lúc đó, có rất nhiều yêu quái thuộc ba tộc từ dưới núi xông lên.
Nhưng khác với những thành viên chính dòng như Hảo Khải, bọn họ chỉ là gia thần, địa vị thấp hơn nhiều, cho nên chỉ dám đứng im một bên.
Nghe nói người đứng kia là thủ lĩnh Hạo Nguyệt, cả đám yêu quái há hốc mồm, ngóc đầu lên quan sát.
Ứng Liên không để ý đến người kia, chỉ nhìn chằm chằm vị Huyền Xà ngồi trên ghế, lạnh giọng chất vấn, "Tiết lộ tin tức về trụ trời, hỗ trợ con người mở ra Quy Vô, tộc Minh Hà ngươi định chống lại cả đại lục hay sao?"
Bọn họ còn đang suy nghĩ xem đám con người rốt cuộc định làm gì, vạn lần không nghĩ tới mục tiêu của chúng là trụ trời.
Phải biết gần đây Hạo Nguyệt hành động rất ngôn cuồng, nhưng tứ tộc cao cao tại thượng vẫn không hề để mắt.
Dù sao, giết vài cái yêu phủ con con cũng chẳng tài giỏi gì.
Con người không giết, yêu quái cũng cá lớn nuốt cá bé mà diệt lẫn nhau thôi.
Có đám người như thế tồn tại lại khiến