Khi Thương Phạt tỉnh lại, đầu tiên hắn nghe thấy vài tiếng nói chuyện mơ hồ.
Lúc này, hắn đang gối đầu lên một thứ gì đó ấm áp mềm mại, lại có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu.
Hắn không đủ sức mở mắt, chỉ có thể nằm im lìm bất động.
Trong khi tiếng nói chuyện vẫn văng vẳng bên tai, trước mắt Thương Phạt dường như có ánh lửa lay động.
Bàn tay kia rời khỏi mái tóc hắn trong chốc lát, điều chỉnh đầu của hắn cho thoải mái hơn.
Thương Phạt không nói gì, hắn ngửi thấy mùi hương thân thuộc.
Là Bạch Ngôn.
Hắn cảm thấy ánh lửa rõ hơn một chút, dường như có ai đó vừa mới đến.
Bọn họ thấp giọng nói đôi ba câu.
Thương Phạt cảm nhận được gió đêm thổi qua gương mặt mình.
Ngón tay Bạch Ngôn đặt lên gương mặt hắn, mãi không rời đi.
Hình như y đang ngẩng đầu dặn dò những người khác.
Thương Phạt điều chỉnh nhịp thở.
Chừng mười phút sau, hắn mới có sức mở mắt.
Do đang nằm ngửa, điều đầu tiên hắn thấy không phải gương mặt của Bạch Ngôn mà là bầu trời đêm tối đen tĩnh mịch.
Hắn ngất đi lâu như thế sao? Nếu hắn nhớ không lầm thì khi núi Quy Vô sụp đổ vẫn đang là ban ngày, giờ thì đã tối rồi?
Lúc đó hắn không còn sức chạy trốn, chính Bạch Ngôn đưa hắn tới đây.
Thương Phạt không nghiêng được đầu, chỉ liếc mắt sang.
Bạch Ngôn đang ngồi trên mặt đất, để hắn gối lên lòng.
Y nhìn về phía trước, nơi mà ban nãy hắn cảm nhận được ánh lửa.
Một tay Bạch Ngôn vẫn đặt trên gò má Thương Phạt, khàn giọng nói, "Hai vị sư phụ còn bao nhiêu thời gian?"
"Chúng ta sắp phải đi rồi." Giọng nói quen thuộc vang lên, Thương Phạt nhận ra đól à Thiên Cơ, "Có thể thấy kết giới kia biến mất, không uổng công chúng ta sống bao năm người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ."
"Chuyện sau này đều phải trông vào con." Giờ là giọng của Thiên Tuyền, có chút ám chỉ, "Tất cả do con lựa chọn."
"Vâng." Bạch Ngôn không phát hiện Thương Phạt đã mở mắt, vẫn nhìn về phía trước.
Một giọt nước mắt ấm nóng rơi trên trán Thương Phạt.
"Dù sao hắn cũng là yêu quái...." Người trong thân xác Thiên Cơ dường như muốn nói gì.
"Ngài ấy không như bọn họ." Bạch Ngôn ngắt lời.
Thiên Cơ thở dài một tiếng, cuối cùng nói, "Tự lo lấy."
Bạch Ngôn không cử động, Thương Phạt lại không có sức nghiêng đầu quan sát, chỉ có thể từ dưới nhìn lên chiếc cằm cửa Bạch Ngôn.
Thân thể y cứng đờ, bỗng nhắm mắt lại.
Một bàn tay Thương Phạt để trên mặt đất.
Thông qua xúc giác, cảm thấy cỏ dại ram ráp đâm vào lòng bàn tay, hắn đoàn họ đang ở ngoài trời.
Sau khi Thiên Cơ dứt lời, hắn nghe tiếng thân người ngã xuống.
Bạch Ngôn chầm chậm mở mắt, nhìn trời cao lẩm nhẩm, "Sư phụ."
Thương Phạt đoán được điều gì, ngón tay khẽ giật.
Tiếng động khe khẽ này cuối cùng mới khiến người kia sực tỉnh khỏi nỗi bi thương,
Bạch Ngôn ngơ ngác cúi đầu, thấy hắn đã tỉnh, hai mắt y sáng rực lên, rồi sau đó lại hốt hoảng.
"Người sao rồi?" Y nói liến thoắng, một tay khác đặt lên người hắn hắn, kiểm tra thân thể hắn từ trên xuống dưới vô cùng nghiêm túc.
Thương Phạt không có sức nhúc nhích.
Nhận ra vẻ hoảng sợ của người nọ, hắn để yên cho Bạch Ngôn sờ mó nửa ngày, cuối cùng y mới thấp thỏm bất an đỡ hắn ngồi dậy, "Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Thương Phạt thở dài một hơi, sau khi ngồi vững mới có thể quan sát xung quanh.
Y như suy đoán của hắn, bọn họ đang ở trên một đồng cỏ, xung quanh cắm hơn mười cây đuốc.
Năm vị tinh chủ Hạo Nguyệt đều ngã trên mặt đất, hai vị ban nãy vừa nói chuyện, ba vị khác thì tắt thở rồi, Khai Dương chết còn khá thê thảm.
Cách đó không xa, có một vài thành viên Hạo Nguyệt đeo mặt nạ trắng không biết từ đâu ra, đứng quay lưng về phía họ, cách chừng ba trăm bước.
"Đây là đâu?" Thương Phạt mở miệng.
Bạch Ngôn đáp, "Cách núi Quy Vô không xa."
"Ta bất tỉnh bao lâu?"
"Chừng hơn nửa canh giờ."
"Hơn nửa canh giờ?" Thương Phạt nhíu mày nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Tối nhanh vậy sao?"
"Khi rời núi Quy Vô thì trời đã sẩm tối rồi." Bạch Ngôn vươn tay về phía trước thăm dò, "Phu Quân không nhớ sao?"
"Còn nhớ, nhưng cũng không ngờ đã tối mịt thế này rồi." Thương Phạt lại nhìn quanh, cả đất trời chìm trong một màu đen đặc quánh, đen đến bất thường, đen như không có một sinh vật sống.
Những ngọn đuốc quanh đầy dường như nguồn sáng duy nhất trên thế gian, ngay cả hắn cũng cảm thấy hơi rùng mình.
"Cũng khá muộn rồi mà." Bạch Ngôn bình tĩnh đáp, nhặt một tấm áo rơi trên đất, khoác lên vai hắn.
Cảm ơn y săn sóc, Thương Phạt lại cau mày, "Những tên kia không đuổi theo sao?"
"Khi đó, những nguồn năng lượng xung đột dữ dội.
Núi sụp xuống, còn cả những tia chớp màu đen kia nữa.
Bọn họ thân mình còn khó giữ, đâu thể để ý đến chúng ta."
Thương Phạt ừ một tiếng, vẫn cảm giác mơ mơ hồ hồ.
Hắn không ngờ trụ trời thật sự đã bị phá hủy.
"Trước khi đi, ngươi đã chuẩn bị cho việc chạy trốn rồi sao?" Những người đứng đằng kia hẳn là viện quân đến tiếp ứng.
Bạch Ngôn gật đầu, quan tâm hỏi, "Phu quân có khát không?"
Thương Phạt chưa để ý đến sự thay đổi cách xưng hô của y, một tay chống mặt đất, suy tư nói, "Không biết mấy con chim ngu đó có chạy thoát không."
"Chuyện này ta cũng chưa rõ." Bạch Ngôn dường như biết yêu thuật, biến ra chén nước từ không trung, đưa cho hắn.
Thương Phạt cầm lấy uống một ngụm, đột nhiên sặc ra, quay đầu lại, "Khoan đã, ngươi mới gọi ta là gì?"
Bạch Ngôn cong môi, bắt chước Thương Phạt ngồi bệt xuống đất, nhẹ giọng nói, "Phu quân."
"?" Thương Phạt trợn tròn mắt.
Người kia vẫn mỉm cười nhìn hắn.
Thương Phạt nhíu mày, lại nhớ đến vết thương trên người Bạch Ngôn.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà đã lành rồi? Lại còn....Cách đó không xa, Thiên Tuyền và Thiên Cơ dần tỉnh lại.
Hai người ngơ ngác nhìn quanh, cuối cùng tự nhìn lại chính mình.
Bạch Ngôn cũng nhìn sang bọn họ, hỏi, "Tỉnh rồi à?"
"Sư phụ..." Những vết thương trên người Thiên Cơ và Thiên Tuyền cũng lành lại một cách thần kỳ.
Hai người mặt không chút máu nhìn Bạch Ngôn, cố tìm chút an ủi.
Bạch Ngôn lại không để bọn họ toại nguyện, cúi đầu nói, "Đã đi rồi."
Cũng như Bạch Ngôn lúc nãy, sau trận chiến liều mạng trên đỉnh núi, hai nam nhân bị thương tích đầy mình còn không kêu, giờ bỗng khóc đỏ mắt.
Trong khi bọn họ nức nở, ba "thi thể" trên mặt đất bỗng nhiên cử động.
Ba người đó ban nãy rõ ràng đã chết đến không thể chết hơn ngay trước mắt Thương Phạt, vậy mà giờ cũng lành lặn như cũ, từ từ mở mắt ra.
"Khai Dương." Thiên Tuyền lau nước mắt, chạy đến bên đồng bạn.
Bạch Ngôn thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm.
Y vỗ tay, một người áo trắng phía xa đi tới, nghe y dặn dò, "Đưa các tinh chủ về đi."
"Còn ngài?" Thiên Cơ lập tức cao giọng.
Bạch Ngôn khẽ mỉm cười, thì thầm, "Kết giới bị phá hủy rồi.
Ta muốn đi một chuyến."
Thiên Tuyền bỗng nhìn sang Thương Phạt đang ngồi trên mặt đất, ánh mắt biến đổi mấy lần.
Hắn mở miệng, chậm rãi nói, "Ngài có còn quay về không?"
Bạch Ngôn chỉ cười mà không đáp.
Bầu không khí trở nên lạ lùng.
Ba người vừa tỉnh lại vẫn bị thương rất nặng.
Ngọc Hoàng không nhịn được đau, kêu lên.
Thiên Cơ vội cõng y lên, đi được vài bước thì bỗng dừng lại, nhìn Bạch Ngôn, dường như định nói điều gì đấy nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.
"Ngài...." Thiên Tuyền do dự.
Bạch Ngôn đứng lên, hai tay buông xuống bên người, thân thể gầy gò tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
Y mở miệng, "Đi đi."
Thiên Tuyền cắn răng, giao Khai Dương cho một thuộc hạ rồi quay đầu, nhìn Bạch Ngôn lần cuối.
Cũng như Thiên Cơ, y dứt khoát bay đi, không còn lưu luyến nữa.
Thương Phạt chờ tất cả chấm dứt, các vị tinh chủ Hạo Nguyệt và đám người áo trắng đi cả rồi, quanh đây chỉ còn lại mỗi hắn và Bạch Ngôn.
À, còn cả mấy cây đuốc đang cháy nữa.
"Lê Lê." Thương Phạt lên tiếng.
Chẳng hiểu sao Bạch Ngôn quay lưng về phía hắn, không thấy rõ nét mặt, nhưng hắn vẫn cảm thấy y thật đơn độc.
Bạch Ngôn đứng đó, tựa như đang quyết tâm từ bỏ điều gì vô cùng lớn lao.
"Phu quân." Thu lại tâm tình, khi Bạch Ngôn quay sang, Thương Phạt chỉ có thể thấy nét cười rạng rỡ trong mắt y.
"Ngươi nhớ lại rồi sao?"
"Vâng." Bạch Ngôn đi về phía Thương Phạt, ngồi xổm xuống, một tay vươn ra bóp hai má hắn nhéo nhéo, cao giọng nói, "Người không chịu nghe lời gì hết.
Rõ ràng lúc trước ta đã dặn người không được làm bừa rồi."
Thương Phạt phát hiện ra mình thế mà chẳng hề kích động.
Có lẽ là bởi từ khi bắt đầu, hắn đã có cảm giác Bạch Ngôn sớm muộn cũng sẽ quay về.
Dù quá trình ấy mất bao lâu, găp bao nhiêu khó khăn, hắn cũng chưa từng hoài nghi.
"Bọn họ...." Gạt tay Bạch Ngôn khỏi mặt mình, Thương Phạt cảm thấy mình phải mau chóng lấy lại uy phong.
"Dạ?" Bạch Ngôn nhìn hắn thật lâu, vừa gần vừa chăm chú, bỗng nhiên trông thấy mảnh trăng lưỡi liềm thánh khiết trong đôi mắt Thương Phạt.
Không phải hồng nguyệt.
Giữa màn đêm đen thẩm, mảnh trăng lưỡi liềm ấy tỏa hào quang bàng bạc, tựa như dòng nước chảy, trải dài trên mỗi cành cây nhánh cỏ.
Bạch Ngôn sững sờ, chống đầu gối chầm chậm đứng lên.
Thương Phạt vẫn ngồi đó, ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt trăng trên cao.
Hắn tin đêm nay cả đại lục đều không ngủ.
Tất cả mọi người, yêu quái và bán yêu cũng sẽ chung một động tác như hắn lúc này đây.
"Đẹp quá...." Nhìn ngắm một hồi, hắn vô thức thốt lên.
Bạch Ngôn nhắm mắt cảm thụ làn gió đêm, không quay đầu lại, cảm động nói, "Ta chỉ nhìn thấy mặt trăng ấy qua các bức họa, không ngờ thực tế lại đẹp nhường này."
"Đây là màu sắc vốn có...." Thương Phạt cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thực.
Sau khi trăng lên, màn đêm đen tối bất thường kia cũng lui đi.
"Phải." Bạch Ngôn vẫn ngẩng đầu.
Thương Phạt rời mắt khỏi trời đêm nhìn sang y, mồ hôi trên trán bỗng vã đầm đìa.
Hắn một tay ôm ngực, đau đớn đến nỗi hít thở không thông.
"Từ nay về sau đều chân thực." Bạch Ngôn nói lời đầy thâm ý, quay lại thì thấy Thương Phạt đang quặn mình.
Niềm vui sướng trên gương mặt mau chóng biến mấy.
Bọn họ hở giữa cánh đồng hoang vu, không thể nghe thấy tiếng xôn xao kinh ngạc của bất cứ người hay yêu quái nào khác.
Bạch Ngôn thấy Thương Phạt ngã ra đất, thân thể co quắp, thậm chí nghe thấy hơi thở như những tiếng gào thét câm lặng phát ra từ cuống họng hắn.
"Người sao vậy?" Ôm nửa người Thương Phạt vào lòng, Bạch Hôn sợ hãi nhìn những đốm sáng li ti biến tan trên mình hắn.
"Ánh trăng này..." Thương Phạt hận mình quá yếu, vừa nãy còn nghĩ muốn lấy lại uy phong, giờ đã thành cái dạng này, "Khiến ta khó chịu quá."
"Sao cơ?" Bạch Ngôn ngẩng đầu lên, lập tức biến ra chiếc ô đen che chắn, "Thân thể của người..."
Theo lý mà nói, dù kêt giới bị hủy, con người lấy lại được khả năng tu luyện, nhưng yêu quái cũng không bị tổn hại gì mới đúng.
"Bây giờ thân thể ta yếu quá rồi." Thương Phạt cố hít một hơi, "Kết giới Hồng Nguyệt lại tăng cường năng lực thích hợp cho yêu quái."
Kết giới không còn, chắc chắn nhiều yêu quái sẽ cảm thấy không thích ứng được, nhưng hắn đang cạn sức nên càng khí chịu hơn.
Bạch Ngôn mím môi, cố dặn mình bình tĩnh, Thương Phạt cảm nhận được ngón tay của y chạm lên cổ tay mình, sức mạnh ấm áp từ thân thể y truyền sang.
"Đừng cố." Cơn đau đớn trong lồng ngực vơi đi hơn nửa, Thương Phạt mới lại có sức nói chuyện với Bạch Ngôn.
Ban nãy y vừa trải qua một trận đại chiến, e rằng cũng chẳng khá hơn hắn là bao.
"Ta phải làm thế nào?"
"Với yêu lực của ta hiện giờ." Thương Phạt thở dài, "Mất một viên yêu châu, đáng lẽ đã ngất đi rồi.
Sở dĩ ta còn tỉnh táo là vì đã uống đan dược của huynh trưởng cho thôi."
"Đan dược đó còn không?" Bạch Ngôn vội hỏi.
Thương Phạt lắc đầu, "Còn nhưng uống thêm cũng vô dụng, chỉ mấy lần đầu là hiệu quả thôi, cùng lắm chỉ chống đỡ được thêm một lúc."
"Vậy giờ chúng ta về Minh Hà nhé?" Bạch Ngôn không dám chắc Thương Phạt có thể xảy ra chuyện gì,, tuy hắn nói sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
"Duy trì hình người mệt mỏi quá...." Thương Phạt lại thở dài.
Thôi thì chuyện lấy lại uy phong gì đó cứ để sau vậy, chứ giờ....Hắn buồn ngủ đến nỗi mí mắt sắp sụp xuống rồi.
"Phu quân..." Sắc mặt Bạch Ngôn tái mét.
Vỡ một viên yêu châu tương đương với mất hết tu vi trước giờ, nhưng y không ngờ Thương Phạt lại yếu đến nỗi giữ hình người cũng khó khăn.
"Về nhà đi." Thương Phạt ngáp một cái, cảm thấy cả hình ảnh Bạch Ngôn trước mắt cũng nhòe đi rồi.
"Xin lỗi." Bạch Ngôn mím môi, giọng đầy áy náy.
Thương Phạt lắc đầu, giờ không đoái hoài tới thể diện nữa, run giọng nói, "Ta lạnh quá."
"Người muốn khoác thêm áo không?" Bạch Ngôn vừa định quay đi tìm áo thì trong lòng lại nhẹ bẫng.
Dưới ánh trăng dịu dàng, bỗng xuất hiện một con rắn nhỏ màu vàng óng dài bằng nửa cánh tay.
"...."
Con rắn nhỏ ngơ ngác bò qua bò lại trên cổ, ngóc đầu phu phì phì cái lưỡi đỏ hồng.
Bạch Ngôn trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Y cúi sát xuống, cẩn thận gọi, "Thương Phạt?"
Con rắn lại phì phì cái lưỡi, ngúng nguẩy bò đi.
Bạch Ngôn vươn tay về phía trước thăm dò, động tác cứng đờ, gọi con rắn kia một tiếng, "Phu quân?"
Bấy giờ rắn con mới chịu bò về, nhẹ nhàng thè lưỡi chạm vào đầu ngón tay y.
Bạch Ngôn giật mình rụt tay về, nhưng sau khi sực nhận ra, y lại đưa tay về phía trước, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đầu rắn.
rắn nhỏ lập tức cúi cái đầu dẹt, cọ cọ vào ngón tay y.
"Người...."
"Dễ chịu hơn rồi." Giọng của Thương Phạt bỗng vang bên tai Bạch Ngôn đầy bất mãn, "Không ôm ta à?"
Bạch Ngôn chớp mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt con rắn, vẫn còn chưa quen, "Người đang nói chuyện với ta sao?"
"Còn ai trồng khoai đất này?" Rắn nhỏ lườm một cái.
Bạch Ngôn thấy lạ là mình có thể hiểu được cái lườm của một cơn rắn nữa cơ.
Y duỗi tay ra, rắn nhỏ quấn quanh cổ tay y, bò vào lồng ngực.
Bạch Ngôn mở vạt áo, ôm hắn như ôm đứa bé, cách một lớp vải áo mà nâng niu.
"Sao phu quân nhỏ thế?" Xác định phương hướng xong, Bạch Ngôn cất bước, vừa đi vừa hỏi.
"Muốn biến lớn cũng được." Thương Phạt trầm giọng nói, "Nhưng bản thể ta nhỏ vậy thôi."
"À?" Quả thực Bạch Ngôn không biết gì nhiều về tộc Minh Hà Huyền Xà.
"Ta mới hơn năm mươi tuổi." Thương Phạt nổi cáu, "Rồi sẽ lớn hơn."
Chuyện này cũng không có gì quan trọng.
Bạch Ngôn cúi đầu ân cần nói, "Người có muốn thò đầu ra không?" Cứ rúc bên trong áo như vậy chắc là ngột ngạt lắm.
"Được." Rắn nhỏ chui đầu ra khỏi ngực áo Bạch Ngôn, ngửa cổ nhìn màn đêm lay động theo bước chân của y.
Sau khi khôi phục chân thân, Thương Phạt tỉnh táo hơn một chút.
Bạch Ngôn không dám bay, sợ sức mạnh bùa chú trên người y càng khiến Thương Phạt khó chịu hơn, đành ôm hấn đi bộ trên đường.
"Cảnh vật nhìn rõ hơn trước." Thương Phạt quan sát, thầm nói, "Cũng không tệ."
Khi thế giới còn được hồng nguyệt chiếu rọi, cảnh vật ban đêm bị bao trùm trong màu đỏ thẫm như máu, mơ mơ hồ hồ.
Còn giờ đây, ánh sáng trong trẻo khiến vạn vật trở nên sạch sẽ hơn.
"Vâng." Bạch Ngôn khẽ đáp.
Thương Phạt biết y nghĩ gì, trầm giọng nói, "Đây là quyết định của ta."
"Vâng." Bạch Ngôn vẫn không vui vẻ được.
Khi còn chưa khôi phục ký ức, y không quá để tâm, nhưng giờ nhớ lại tất cả rồi.
y vừa áy náy vừa đau lòng, vừa phức tạp vừa mâu thuẫn.
"Thân thể ngươi sao rồi?" Thương Phạt giờ mới có sức hỏi, "Rõ ràng lúc trước bị thương nặng cơ mà?"
"Chúng ta cứ từ từ đi thôi." Bạch Ngôn dịu dàng nói, "Phu quân muốn biết gì, ta sẽ nói cho người hết."
"Trước tiên, nói về mấy vị tinh chủ kia đi." Bọn họ đột nhiên biến thành người khác, mà Bạch Ngôn lại gọi họ là sư phụ, "Ban nãy có mấy người chết khi chiến đấu ở Quy Vô, người chết cũng sống lại được sao?"
"Trong ngàn năm nay, Hạo Nguyệt khai phá được rất nhiều mộ.
Phu quân có thắc mắc ngôi mộ đầu tiên bị phát hiện như thế nào không?"
"Không phải tình cờ à?" Trước kia hắn cũng từng hỏi rồi nhưng Bạch Ngôn chỉ đáp qua loa cho có.
"Có thể xem là ngẫu nhiên, nhưng quan trọng nhất là chủ nhân của nó còn sống, đã phát tin tức ra ngoài, dụ dỗ người tìm đến mở ngôi mộ ra.
Đó cũng là người đầu tiên trợ giúp loài người lập ra tổ chức Hạo Nguyệt."
Thương Phạt nhớ gia gia từng nhắc hắn trong cơ thể Bạch Ngôn có chứa sức mạnh kỳ lạ.
Giờ nghĩ lại....đó rất có thể là sức mạnh từ vị tu chân may mắn sống sót từ thời thượng nguyên kia.
Bạch Ngôn cúi đầu, nhìn rắn nhỏ lại phun lưỡi.
"Chủ nhân ngôi mộ đó chính là sư phụ của ta.
Năm đó, ngài bế quan trong động phủ, nhận thấy có gì đó không ổn nhưng cố gắng mấy trăm năm vẫn chẳng thể thoát ra.
Vì không chịu đựng nổi, không cam lòng chết già trong cô quanh, cũng muốn biết thế giới bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên trước khi chết, ngài đã phong ấn linh thức của mình trong một chiếc nhẫn rồi ngủ say vạn vạn năm.
Mãi đến khi vô thức tỉnh lại, ngài phát hiện ra kết giới đã suy yếu hơn trước rất nhiều, bấy giờ mới tìm cơ hội truyền tin tức đi."
Bạch Ngôn dừng lại một lúc rồi nói, "Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của ngài, chúng ta tiếp tục tìm ra nhiều ngôi mộ khác trên đại lục, cũng gặp nhiều vị đại năng như ngài ấy.
Họ giống sư phụ ta, trước khi chết đã phong ấn linh thức vào đồ vật, chờ thời cơ thức tỉnh.
Có người thì tỉnh lại sau khi ngôi mộ mở ra, có người thì chúng ta phải tìm biện pháp đánh thức."
"Đó chính là người trong cơ thể các vị tinh chủ?"
"Vâng.
Linh thức của các tiền bối bị phong ấn trong phù khí, được truyền từ đời này qua đời khác của Hạo Nguyệt.
Riêng sư phụ ta thì đi theo thủ lĩnh."
"Cũng chính bọn họ nói cho các ngươi biết, con người có thể giết yêu quái?"
"Các sư phụ đã kể về thời thượng nguyên, nói khi đó người và yêu quái sống bình đẳng.
Sau khi ra ngoài, thấy yêu quái cai trị đại lục, bọn họ rất phẫn nộ."
Thương Phạt tiếp tục phun lưỡi, "Ồ" một tiếng.
"Các sư phụ cũng từng suy đoán những chuyện đã xảy ra, kết hợp với thông tin ta có được từ trong tay yêu tộc, chắp vá lại cũng biết đươc tương đối nhiều."
"Vậy còn kẻ điên kia thì sao?" Thương Phạt lấy làm tò mò, "Các sư phụ ngươi có nói gì về hắn không?"
"Cũng có chút suy đoán..." Bạch Ngôn bay qua con sông nhỏ, tiếp tục tìm đường dưới trăng, "Nhưng không chắc có chính xác không."
"Nói nghe xem nào."
"Năm xưa, kẻ điên kia từng bị một môn phái giam cầm nuôi nhốt từ nhỏ để huấn luyện thành vật cưỡi.
Hắn chịu vô số hành hạ tra tấn, nhưng đồng thời lại phải lòng vị thiên chi kiêu tử của môn phái ấy.
Người kia cũng thích hắn, chỉ là hắn không cách nào buông bỏ thù hận trong lòng, thường giết người bên ngoài, cuối cùng thành lập yêu phủ, tàn sát nhân loại, chiếm cứ địa bàn, trở thành mối nguy lớn."
"Rồi sao?" Thương Phạt nghe say sưa.
"Người yêu của hắn vì loài người mà lừa gạt hắn, dụ hắn vào chỗ chết.
Không ngờ hắn lại không chết mà yêu lực tăng gấp đôi, quay về báo thù." Bạch Ngôn khản giọng, dường như nhớ đến trước kia mình cũng từng lừa gối Thương Phạt, khó khăn nói, "Hắn bắt được người đó, bắt người đó lựa chọn chết dưới tay hắn hay giết người trong môn phái của mình để đổi lấy mạng sống cho vô số người đang bị hắn bắt giam."
Thương Phạt xì một tiếng đầy khinh bỉ, nói, "Sau đó thế nào?"
"Người kia chọn giết hắn..."
"Sao nữa?" Một con người cũng không nỡ làm hại, vậy mà có thể ra tay hãm hại mình, Thương Phạt đặt mình vào hoàn cảnh của kẻ điên kia cũng cảm thấy khó chịu thay.
"Đương nhiên người đó không đánh lại nên chết dưới đao của kẻ điên.
Sau khi hạ sát người yêu, kẻ điên đó biến mất.
Ngày hắn quay lại là ngày đại nạn.
Các sư phụ đoán, có lẽ cái chết của người yêu hắn đã kích thích hắn, khiến hắn có cơ hội đạt được thần cách."
Thương Phạt thử nghĩ nếu mình là tên điên, "Vì người hắn yêu quan tâm đến đồng loại, mấy lần lựa chọn giữa hắn và con người, y đã chọn từ bỏ hắn, cho nên hắn hận, muốn tiêu diệt loài người?"
"Đại khái vậy." Bạch Ngôn che giấu vẻ bi thương, cười gượng, "Chỉ là chuyện xưa thôi, biết được bấy nhiêu chi tiết là tốt rồi.
Mà những chuyện đó cũng là do các sư phụ nghe phong thanh một vài tin tức để suy đoán, chứ rất nhiều cái vô căn cứ.
Rốt cuộc năm đó sự thật thế nào...." Bạch Ngôn thở dài, ngẩng đầu nhìn trăng, "Giờ cũng không quan trọng nữa."
"Con người các ngươi cũng khéo tưởng tượng thật." Thương Phạt nhún vai, con rắn nhỏ uốn éo cái thân, "Những sư phụ của ngươi đâu?"
Lúc trước, sức chiến đấu y thể hiện cũng khác hẳn.
Thương Phạt nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực Bach Ngôn, hỏi, "Cả vị bên trong cơ thể ngươi nữa?"
Thời điểm này rồi cũng chẳng còn gì phải giấu, Thương Phạt nghĩ nếu người đó còn thì cũng muốn gặp một lần, "Vết thương của ngươi khép lại là nhờ lão sao?"
"Sư phụ...." Bạch Ngôn hít sâu một hơi, bỗng dừng bước.
Thương Phạt ừ một tiếng, con rắn nhỏ màu vàng duỗi dài thân ra, giữa không trung ngóc đầu lên nhìn mặt Bạch Ngôn.
"Các sư phụ vốn chỉ là một tia linh thức, phong ấn bản thân trong bảo pháp, được đời đời các tinh chủ bảo dưỡng cẩn thận.
Bình thường bọn họ luôn ngủ say, thi thoảng mới thức dậy dặn dò, hoặc bọn ta chủ động gọi thì họ mới trò chuyện với chúng ta một chút.
Một khi rời bảo pháp, tá túc trong thân thể chúng ta thì chẳng bao lâu nữa họ sẽ tiêu tan, thật sự chết đi...."
"Cho nên bọn họ đã...." Thương Phạt không đành lòng hỏi hết câu.
Nhưng cũng nhờ thế mà hắn hiểu ra, vì sao các tinh chủ Hạo Nguyệt bị trọng thương lại mau chóng phục hồi.
Đó có lẽ là nhờ những vị đại năng kia đã chữa cho họ trước khi tan biến.
Còn những tinh chủ Hạo Nguyệt đã chết, kẻ chết đi thực ra chỉ là các đai năng, sau khi họ tiêu tan thì trả thân thể về nguyên vẹn.
"Ta vẫn thắc mắc một chuyện."
Đêm nay, không chỉ mặt trăng trên đỉnh đầu đổi khác, mà cảnh vật cũng khác hẳn mọi ngày.
Hoặc nói, nhờ ánh trăng ấy mà vạn vật mang hình thái khác, tất cả đều chỉ từ những thay đổi rất nhỏ đến nỗi Thương Phạt chẳng thể nhìn ra.
Nghe hắn nói, Bạch Ngôn ậm ừ đáp lời.
"Ly Chu xuất hiện vào phút cuối...."Vấn đề này hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng, cho nên Bạch Ngôn cũng không tỏ vẻ bất ngờ, yên tĩnh nghe hắn nói, "Là ai?"
Ly Chu bỗng nhiên xông vào khi ấy có yêu lực vô cùng mạnh mẽ, thậm chí mạnh hơn cả hắn.
Dựa vào khí tức, Thương Phạt đoán kẻ đó chắc hẳn là Ly Chu chính dòng.
Nhưng hắn lại không hề quen biết, hơn nữa biểu hiện của lũ chim ngu khi thấy hắn cũng vô cùng quái lạ.
Ứng Long và Lương Quy có vẻ cũng biết Ly Chu kia.
"Kế hoạch Đại Mộng hồi..." Bạch Ngôn chầm chậm nói, "Thực chất có hai phần."
"Cái gì?"
"Để đảm bảo không có sơ suất nàm, chuyện