Ở Yếu Phục mấy ngày, Thương Phạt lại đưa Bạch Ngôn Lê đến Giang thành xem mấy trận chiến giữa người và yêu quái.
Bạch Ngôn Lê nghĩ gì hắn không biết, nhưng nhìn quy mô trận chiến, hắn còn thấy cảm khái trong lòng.
Sau khi kết giới Hồng Nguyệt biến mất, không chỉ vì vùng trung tâm linh khí dày đặc hơn, mà còn bởi số lượng con người chiếm số đông ở các phục ngoài nên mấy năm gần đây, càng có nhiều yêu quái tìm cách vào các phục trong.
Mười mấy năm qua thay đổi rất nhiều, chẳng qua ở Đế Kỳ, Điện Phục và Hầu Phục thì không cảm giác được.
Đi một vòng đến Tuy Phục mới có thể nhận ra sự thay đổi, rồi tới Yếu Phục, thế lực của loài người càng mạnh mẽ hơn.
Đối với Thương Phạt mà nói, Hoang Phục là nơi đặc biệt.
Tất cả "chuyện xưa" đều xảy ra ở đó, cũng là nơi bắt đầu mọi chuyện giữa hắn và Bạch Ngôn Lê, có ý nghĩa tưởng niệm rất cao.
Cho nên hắn ở Yếu Phục mấy ngày rồi lại muốn đi Hoang Phục.
Bạch Ngôn Lê đương nhiên nghe theo, nhưng khi đến Hoang Phục rồi, ghé thăm nơi nào trước tiên lại thành vấn đề.
Hoang Phục rất lớn, lớn nhất trong sáu phục.
Thương Phạt vuốt cằm, mở ra tấm bản đồ giản lược mang theo bên mình.
"Nếu phu quân không có nơi nào muốn đi." Bạch Ngôn Lê nhẹ giọng nói, "Không bằng chúng ta đến Áo thành xem sao?"
Lúc Đông phủ mới thành lập, Áo thành chính là trung tâm.
Thương Phạt thật ra muốn đi Bạch gia thôn, nhưng nhớ ngày trước, chính hắn đã đốt rụi cả nơi đó, liền cảm thấy do dự.
Bạch Ngôn Lê đưa ra đề nghị, hắn lập tức đồng ý.
Một người một yêu đi cùng nhau, vốn định che giấu khí tức, nhưng đến Hoang Phục lại phát hiện ra không cần.
Còn chưa tới Áo thành, chỉ tham quan mấy thành trấn xung quanh, Thương Phạt đã nhận thấy hoàn cảnh nơi này rất khác.
Ở Yếu Phục, nơi nào có người thì không có yêu quái, nhưng Hoang Phục thì....!
Tìm quán rượu bên đường, Bạch Ngôn Lê mua mấy vò rượu khác nhau.
Thương Phạt mới uống một ngụm đã phun ra.
Hắn rất ít khi bắt bẻ mùi vị rượu, nhưng thứ trên tay thì dở thật sự.
"Phu quân, người chờ ta một lát." Bạch Ngôn Lê bỗng nhiên đứng dậy, nhanh thoăn thoắt chạy xuống lầu.
Thương Phạt nhìn bóng dáng y trên cửa sổ, thấy y đi xuyên qua đám đông lẫn lộn cả người, yêu và bán yêu trên phố.
Tình cảnh ở đây khác Yếu Phục, đa số yêu quái trên đường biến thành hình người nhưng không hề che giấu yêu khí, thậm chí còn môtk số ít yêu quái dù hóa hình nhưng vẫn thản nhiên để cái đuôi xù lông.
Vậy mà những người đi ngang qua đều chẳng lấy gì làm lạ.
Bạch Ngôn Lê chạy vào đám đông, mau chóng biến mất dạng.
Thương Phạt cũng không vội, cầm đũa gắp miếng cá bỏ vào miệng.
Rượu chẳng ra làm sao nhưng đồ ăn lại rất ngon.
Hắn vui vẻ thưởng thức, quên cả ngó nghiêng.
Bạch Ngôn Lê mau chóng quay về, chìa cho hắn một cây kẹo hồ lô đường.
Thương Phạt nhướn mày, đoán y vội vàng chạy đi chính là để mua thứ đồ ăn vặt này, kinh ngạc nói, "Ngươi vẫn xem ta là con nít đấy à?"
"Ăn ngon mà." Không như trước kia, giờ đây Bạch Ngôn Lê đã rũ bỏ gánh nặng, nét cười trên gương mặt hồn nhiên hơn nhiều.
Thương Phạt nhìn bộ dạng y như dâng lễ vật quý giá, bèn kiêu ngạo gật đầu nói, "Ăn cơm đã."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê cầm đũa gắp chút thức ăn, rồi lại bỏ một viên thịt vào bát của Thương Phạt.
"Ta tự ăn được mà." Dù ngoài miệng nói thế nhưng Thương Phạt vẫn thản nhiên bỏ miếng thịt vào miệng.
Bạch Ngôn Lê lại gắp cho hắn ít rau, Thương Phạt cũng ăn luôn.
Bạch Ngôn Lê hết gắp rồi gắp, mấy lần như vậy, y ngồi luôn sang bên cạnh hắn hầu cơm.
Thương Phạt đã quen y vây quanh mình chăm lo từng tí một, ăn một lúc rồi đặt đũa xuống.
Lúc này, Bạch Ngôn Lê mới bắt đầu ăn.
Cơm rượu no say, có đủ tinh thần quan sát bốn phía.
So với Yếu Phục, nơi con người lúc nào cũng vội vàng khẩn trương, người ở Hoang Phục có vẻ hiền hòa thong thả hơn rất nhiều.
Người và yêu quái chung sống cùng nhau, không thấy cảnh chiến hỏa.
Ở thành trấn khoảng hai ngày, Thương Phạt và Bạch Ngôn Lê lang thang đi dạo không mục đích, có lúc đi xem mấy buổi biểu diễn, có lúc tới những nơi đông đúc nhất trong thành để nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Bạch Ngôn Lê mua cho mình một bộ quần áo đỏ rực, về quán trọ thay rồi kéo Thương Phạt ra hồ câu cá.
"Đang nửa đêm mà!" Thương Phạt ngáp dài.
Từ khi thành lập Đông phủ, hắn thích nghi với lối sống của con người, giờ quen ngủ sớm dậy trễ rồi.
Dưới ánh trăng êm đềm, Bạch Ngôn Lê quăng cần câu.
"Đầu óc ngươi có vấn đề gì à?" Thương Phạt khoanh tay dựa vào gốc cây.
"Câu này quen quá." Bạch Ngôn Lê không biết đã biến từ đâu ra cái ghế nhỏ, ngồi xuống rồi giơ tay kéo hắn, "Nghe thật hoài niệm."
"...." Quen cũng phải thôi.
Thương Phạt đành phải đặt cái mông cao quý xuống ngồi bên cạnh y.
"Cá trong hồ này rất ngon." Bạch Ngôn Lê nói thế, nhìn bóng dáng hai người in trên mặt nước.
Thương Phạt lại ngáp dài, lơ đãng nhìn cảnh vật, lại cảm thấy buồn chán, quay sang nhìn bạn lữ, "Trước kia ta thấy ngươi ít khi mặc màu đỏ."
"Thật ra ta rất thích màu đỏ.
Còn phu quân nữa...." Bạch Ngôn Lê thở dài, "Người đâu cần phải lúc nào cũng mặc màu xanh, thi thoảng thay đổi cũng được mà."
"Hoang Phục khá tốt." Thương Phạt vốn tưởng sau khi Đông phủ biến mất, những quy định đã được đặt ra trước đó cũng bị hủy bỏ.
Trên đường đến đây, nhìn sự việc diễn ra ở Tuy Phục và Yếu Phục, hắn cho rằng Hoang Phục cũng chẳng thể khá hơn được.
Ấy vậy mà không ngờ, chẳng khác khi Đông phủ còn cai trị là bao.
Nói thật, thấy thế hắn cũng rất mừng,
Tuy không để tâm đến Đông phủ, nhưng dù sao cũng là thế lực do hắn lập nên, kể cả khi tan thành mấy khó cũng lưu lại chút kết quả tốt đẹp.
"Vâng, rất tốt." Bạch Ngôn Lê bỗng đứng bật dậy, hào hứng nói, "Cá cắn câu rồi!"
Thương Phạt không nói nữa, khoanh tay nhìn y bắt con cá bỏ vào thùng gỗ.
"Chúng ta hình như còn chưa bao giờ đến Bắc Hoang." Bạch Ngôn Lê tiếp tục nhìn mặt hồ đầy mong đợi, "Chỗ đó nhất định cũng có quán rượu ngon."
"Phải." Thương Phạt buồn chán đáp, "Ngươi muốn đi Bắc Hoang à?"
"Lại nói," Bạch Ngôn Lê quay đầu, "Dù là Hoang Phục nhưng cũng có rất nhiều nơi chúng ta chưa tới."
"Ừ." Thương Phạt nhắm mắt, tận hưởng gió đêm dễ chịu phe phẩy qua gương mặt, nhàn nhã nói, "Chúng ta còn nhiều thời gian, cứ thong thả mà đi."
Bạch Ngôn Lê tiếp tục câu cá, đến khi trời gần sáng mới duỗi người đứng dậy, ban phát từ bi nói.
"Về thôi."
Thương Phạt đã không chờ nổi nửa rồi, lập tức đứng lên, thấy y mang toàn bộ thùng cá mới câu được thả hết vào hồ.
"...." Nhịn mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được, Thương Phạt nghiến răng, "Ngươi thần kinh hả?"
"Ha ha ha ha!" Bạch Ngôn Lê thích phản ứng của hắn, cười thật lớn.
Thương Phạt cau có gương mặt, y liền chạy đến ôm hắn lấy lòng, rồi thấp giọng thở dài, "Ta đã luôn muốn làm như vậy từ lâu rồi."
"Cái gì?" Thương Phạt thật sự chẳng hiểu nổi trong đầu y có gì nữa.
"Làm những chuyện ấu trĩ hoang đường, chẳng có ý nghĩa gì."
"Biết rồi." Thương Phạt nổi cáu, một tay rũ xuống nắm tay y, ngáp liên miên nói, "Đi về thôi, buồn ngủ lắm rồi."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê ngoan ngoãn đáp.
Thương Phạt nhận thấy nét cười vui tươi đầy tràn trên gương mặt y, đành bất đắc dĩ để y dính cả nửa trọng lượng thân thể lên người hắn mà đi tiếp.
......!
Sau khi rời thành nhỏ không biết tên, Bạch Ngôn Lê thuê một cỗ xe ngựa.
Thương Phạt một lần nữa vào Áo thành, phát hiện ra quy mô thành trì đã mở rộng hơn mười lần so với trước kia.
Đường lát đá rộng tới mười mấy mét, số lượng yêu quái và bán yêu đi lại đông hơn những thành khác không biết bao nhiêu.
Bên đường có yêu quái rao hàng ầm ĩ, cũng có con người cò kè mặc cả, có trẻ con đùa giỡn, chạy quanh chân cha mẹ, thậm chí có cả ấu thú yêu tộc chơi cùng.
Xe ngựa đi tiếp, ngang qua một khu chợ náo nhiệt và quảng trường đông đúc, Thương Phạt thấy một nữ yêu quái ngồi xổm bên cạnh mấy nữ nhân loài người để giặt quần áo cạnh giếng nước.
xa hơn, có yêu quái đang hiện nguyên hình để chuyển gỗ xây nhà.
"Nơi này..." Thương Phạt vươn tay chỉ.
Bạch Ngôn Lê đang dựa vào ngực hắn, một tay chống cằm nhìn ra ngoài xe.
Khi đi ngang mấy con phố, họ nhận ra nhà cửa bây giờ vẫn không khác trước.
"Đây là những khu vực sinh hoạt ngươi phân chia ngày trước." Khi Bạch Ngôn Lê quả lý Áo thành, y đã chia khu vực sống để người, yêu quái và bán yêu tiện bề sinh hoạt.
Không ngờ đến tận hôm nay, khi Đông phủ đã giải tán từ lâu, những quy tắc ấy vẫn được duy trì.
"Phải." Bạch Ngôn Lê cũng có chút ngạc nhiên.
Bọn họ bảo phu xe chọn quán rượu lớn nhất, Bạch Ngôn Lê vung tiền thuê một căn phòng đơn, nhân tiện tìm tiểu nhị để hỏi thăm tin tức.
"Các vị từ Yếu Phục tới sao? Chẳng trách không hiểu rõ quy củ của chúng ta." Tiểu nhị của quán trọ vô cùng cung kính, nói, "Dù Đông Phủ tan rã nhưng có rất nhiều vị lãnh đạo của Đông phủ khi ấy sau khi chạy thoát đã tới Hoang Phục chúng ta.
Áo thành từng là đai bản doanh của Đông phủ mà.
Sau khi họ tới chưa lâu thì xảy ra trận đại chiến Hồng Nguyệt, về sau càng lúc càng có nhiều yêu quái Đông phủ tụ tập về đây.
"
"Ồ." Bạch Ngôn Lê gật gù.
Thương Phạt vẫn im lặng.
"Lúc trước, khi yêu tộc còn thống trị, nhờ Đông phủ nên yêu quái ở Hoang Phục không dám làm hại con người.
Dần dần, sống chung với nhau một thời gian thành quen.
Dù Đông phủ không còn nữa nhưng yêu tộc không phải ai cũng hô đánh hô giết chúng ta.
Trái lại, có nhiều yêu quái sống với loài người lâu cũng nảy sinh tình cảm, quan hệ rất tốt, còn bảo vệ chúng ta, cố gắng duy trì tình trạng hiện tại.
Theo đó, những lãnh đạo cũ của Đông phủ tìm về, không ai muốn thay đổi lối sống cũ.
Cho nên như khách quan đã thấy đấy, ở Áo thành không phân chia chủng loài, chỉ phân chia phạm tội với không phạm tội."
"Ngươi nói có nhiều lãnh đạo của Đông phủ tìm về đây sao?"
"Đúng vậy, rất nhiều yêu quái lợi hại sống trong phủ thành chủ.
Mấy năm nay, họ vẫn luôn bảo vệ thành này."
"Ngươi có biết," Bạch Ngôn Lê có chút kích động, "Những đại yêu đó là ai không?"
"Ta biết có một vị gọi là Thủy Mã đại nhân, một vị thì phụ trách thu thập tin tức.
Nếu có ai trong thành phá vỡ quy tắc, dù là người hay yêu cũng không thoát được cặp mắt của ngài ấy."
"Thư Như?" Thương Phạt nhớ mình từng có một vị gia thần như vậy.
Tiểu nhị kia sửng sốt, "Chuyện này....tiểu nhân cũng không rõ tên vị đại nhân đó.
Ngài