So với lần trước, số người chết trong Bạch gia thôn lần này còn nhiều hơn, đa số trẻ con đều bị yêu quái bắt đi, không rõ sống chết thế nào.
Nhưng không ai làm đám tang, những thanh niên trai tráng may mắn trốn thoát được ba ngày sau đều lặng lẽ quay về chỗ cũ, tìm nơi qua loa chôn cất người làng.
Ngày xưa thường nghe tiếng nói cười đi ngang cổng, giờ im lặng thế này, Thương Phạt có chút không quen.
Bạch Ngôn Lê vẫn tiếp tục ngủ mê man, hắn không thể cứ thế ở bên giường y nữa, mang cái thắt lưng mệt mỏi ra nằm phơi nắng trên ghế dài ngoài sân.
Tư Vĩ biến thành con nhện béo, vô tư nằm nhoài trên chiếc bàn bên cạnh hắn.
"Không nghe tiếng đàn bà con gái tám chuyện." Bình thường vào giờ này, dân làng sẽ túm năm tụm ba đi làm đồng.
Nữ nhân không bao giờ lãng phí thời gian, vừa đi vừa trò chuyện, bàn đủ thứ tai quái trên đời, mà giọng còn oang oang.
Ngày trước, mỗi lần nằm đây, Thương Phạt thường nghe tiếng những bà thím đó phê phán, nói mình to xác mà lười nhác, vô tích sự, rồi nói đứa bé Bạch Ngôn Lê kia cái gì cũng tốt, thế mà lại cưới một tên chỉ được cái mẽ ngoài.
"Ta nghĩ bọn họ sợ mất mật rồi." Trừ vài người chạy về được luôn trong ngày hôm đó, có mấy người mất hai ba hôm mới về đươc.
Bạch gia thôn chỉ còn hơn trăm người, đa phần là tráng niên.
Các cụ già không chạy nổi, đều bị giết, còn trẻ con thì bị bắt đi.
Nhấp một ngụm trà, Thương Phạt há miệng ăn miếng quả khô.
Không có Bạch Ngôn Lê chăm sóc, vài con gà đã chết đói, mấy con khác thì chạy khỏi chuồng, đang lang thang khắp sân.
Hắn nằm đây mới một lúc đã có năm sáu con gà mái cục ta cục tác nhảy qua trước mặt.
Thương Phạt làm như không thấy, bắt chéo hai chân mà vung vẩy.
"Nhưng tình hình ở các làng khác cũng không khá hơn." Mấy ngày Bạch Ngôn Lê mê man, Tư Vĩ cũng không rảnh, chạy vài trăm dặm quanh đây tìm hiểu.
"Chưa chắc lũ trẻ kia đã chết hết." Nắm cây quạt đen trong tay, Thương Phạt dùng nó che chắn ánh mặt trời.
"Lũ hạc này bắt cóc không ít trẻ con." Không chỉ ở Bạch gia thôn.
Cho nên, Thương Phạt khinh khỉnh nói, "Đám người này sống hay chết thì cũng như nhau thôi." Cứ ở lì trong thôn, không dám phát ra một tiếng động.
Sau khi lũ trẻ bị bắt đi, có không ít phụ huynh trốn về được.
Thế mà bọn họ không hề nghĩ tới việc đi cứu con mình.
Chẳng phải loài người lúc nào cũng thích nhắc đến tình thân hay sao?
"Bọn họ nào dám." Tư Vĩ thường vào thôn quan sát, bàn ngày cũng chẳng thấy người đi lại, nhà nhà khóa chặt cửa nẻo, thậm chí còn đóng đinh giam mình trong phòng.
Nhưng mà lão cũng có thể hiểu được, "Con người không thể phản kháng chúng ta.
Nếu không sống cùng với lũ tạp chủng kia thì ngay cả Áo thành cũng chịu cảnh này."
Nói tới đâu, Thương Phạt lại bỗng nhớ tới vị yêu quái phía nam, "Gã vừa lập yêu phủ, chắc hẳn sẽ không ra tay với Áo thành chứ?"
"Thật ra không phải mới lập.
Thuộc hạ nhớ hơn bảy mươi năm trước đôi bên từng giao chiến một trận."
"Kết quả thế nào?"
Vài tiếng lộp bộp vang lên.
Ngay trước mặt Thương Phạt và Tư Vĩ, một con gà mái kiêu ngạo chổng mông về phía họ, rặn ra quả trứng lăn lông lốc.
"...." Tư Vĩ nín lặng, gắng không nhìn sang, "Trong Áo thành có một triệu người sinh sống, nhưng con người chỉ chiếm tám mươi vạn thôi."
"Hai mươi vạn còn lại thì sao?"
"Bán yêu."
"Ồ." Thương Phạt ngồi thẳng dậy, gõ gõ tay, "Không thắng được à?"
"Còn thua hơi thảm là khác."
Thương Phạt nở nụ cười, "Cái lũ phế vật đó mà ngươi cũng sợ?"
"Chuyện này...." Tư Vĩ thật sự biết nghe lời, "Bán yêu ở Hoang Phục hầu như đều sống tại Áo thành và Vô thành.
Tuy nói là lũ tạp chủng nhưng thân thể cường hãn, mà số yêu quái dưới trướng vị phía nam kia lại không nhiều."
"Hoang phục chỉ có một yêu phủ này thôi à?"
"Vâng."
"Thế thì chẳng trách, mấy tên lai tạp kia có thể khiến phía nam sợ hãi là đúng rồi." Về phía Đông Hoang, Tây Hoang, Bắc Hoang, e là còn phải tự cầu phúc.
"Lượng người sinh sống ở Đông Hoang là nhiều nhất.
Theo thuộc hạ thấy, những kẻ chạy nạn sẽ kéo nhau đến Áo thành và Vô thành, thế nhưng hai tòa thành kia chỉ có thể chứa được một số người nhất định." Nói cách khác, sẽ có vô số người chết khi chạy loạn.
Thương Phạt không hề quan tâm, "Tìm được cây tình duyên chưa?"
"Rồi ạ, ngài muốn tới đó sao?"
"Dù ta có muốn đi." Đứng dậy tránh đống trứng lăn lóc khắp nơi trên mặt đất, Thương Phạt vào phòng nhìn Bạch Ngôn Lê, "Cũng phải chờ y tỉnh lại đã."
"Kính xin ngài tuyệt đối đừng kích động." Tư Vĩ đã sớm biết vị tôn chủ này của mình tính nết còn trẻ con, "Hậu quả khi phá hoại cây tình duyên còn nghiêm trọng hơn giết khế lữ nhiều."
"Có phải ngươi càng