Bạch Ngôn Lê dẫn tám mươi người trong thôn cùng đi.
Dọc đường, ai nấy đều im lặng.
Dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng họ đều thầm hiểu, chuyến đi này là cửu tử nhất sinh.
Nhưng còn làm thế nào được nữa đây, lũ trẻ đều nằm trong tay yêu quái.
Chỉ cần chúng còn sống, thân làm cha mẹ không thể bỏ mặc.
Huống chi, chạy trốn thì thoát được ư? Đông Hoang đã hoàn toàn hỗn loạn, phận con người như họ có trốn đi đâu cũng rơi vào thế yếu, chỉ có đứng lên phản kháng, dù biết trước kết cục chẳng ra gì nhưng dù chỉ giết hay đánh bị thương một con yêu quái cũng xem như không uổng phí.
"Coi như trước khi chết cũng phải đánh chúng một trận, để lũ yêu quái đó biết chúng ta không phải gia súc, chúng ta có tình cảm, chúng ta sẽ vĩnh viễn không chấp nhận số mệnh này." Đứng trên sườn núi, Bạch Ngôn Lê gằn từng chữ.
Ngữ khi của y không hùng hồn vang vọng, nhưng lại đầy sức mạnh trong cảnh tuyệt vọng này.
"Chúng ta cũng như bọn chúng, có quyền sinh tồn trên mảnh đất này!"
Không thể tiến thêm về phía trước, lại gần sẽ bị bọn yêu quái kia phát hiện, nên họ chỉ có thể chọn chỗ này.
Đoàn người không dám đốt lửa, chờ khi trời tối thì móc ít nước và lương khô ra ăn lấy sức.
"Đa số yêu quái đều sợ lửa.
Người ở Phương thôn cũng nói, lúc đám hạc yêu đến làng họ bắt trẻ con, bị chậu than lật trúng, liền lui về phía sau trốn đó." Bạch Ngôn Lê trấn an mọi người, ta cầm một ống trúc nhỏ, "Chỉ cần ném dầu sáp này vào trong, cho thêm một mồi lửa, dù không thể thiêu chết chúng cũng phải cho chúng nếu trải cảm giác nhà cửa bị tàn phá.
Chúng ta cũng có thể nhân cơ hội đó cho người lẩn vào trong.
Bọn họ cũng từng tính đến chuyện lén lút đột nhập, nhưng khứu giác của yêu quái là thứ loài người chẳng thể so được, cho nên chỉ có một con đường là hy sinh nửa quân số để thu hút sự chú ý, nửa kia phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Cuối cùng, vạch rõ lại kế hoạch, Bạch Ngôn Lê cụng nắm tay với các vị đội trưởng, trầm giọng nói, "Ta biết e rằng tất cả chúng ta không thể quay về.
Nhưng dù chết cũng không phải không có ý nghĩa.
Tin tức truyền đi, một triệu con người sinh sống ở Đông Hoang biết rằng từng có những người ra sức phản kháng.
Chúng ta đã đứng lên thì những người khác cũng có thể!"
Bạch gia thôn rơi vào tình cảnh này, nhà ai chưa từng có người chết.
Bọn họ sống chui sống lủi ở thế gian, không thể chỉ vì mình mà còn vì những người thân đã chết thảm.
"Chết gì có gì đáng sợ!" Một người đội trưởng cười lên, đỏ mắt khàn giọng nói, "Chết rồi có thể gặp lão bà và con trai, sống trên đời này làm chi để mà dằn vặt cà ngày lẫn đêm."
"Phải, chết rồi đoàn tụ với gia đình!" Một hán tử khác tiếp lời, ánh mắt quyết chí không lùi bước, "Giết được một con, một con yêu quái thôi là tốt rồi, không hối tiếc chi nữa, có thể trả thù cho người mẹ chết không toàn thây của ta."
"Ta tin mọi người." Bạch Ngôn Lê hít sâu, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, "Nhưng ta cũng khẩn xin mọi người, phải tìm mọi cách sống sót."
Người của Bạch gia thôn ngập tràn bi tráng, còn Thương Phạt thì nhàn nhã ăn cơm xong mới đủng đỉnh ra khỏi cửa.
Đào Bão Bão và Tư Vĩ theo sau hai bên trái phải, trong tay đào hoa yêu còn cầm cái đùi gà.
Tư Vĩ ghét bỏ nói, "Ngươi đừng có vừa đi vừa nhả xương được không?"
"Mắc mớ gì đến lão?" Ở chung với nhau một thời gian, biết vị đại yêu này chẳng quản lũ thuộc hạ cãi nhau, Đào Bão Bão càng trắng trợn không kiêng dè.
Tư Vĩ không muốn đôi co với người như y, bèn nói, "Tôn chủ, chúng ta đi trước một bước, giết sạch lũ hạc yêu kia sao?"
"Ta nói rồi, kích thích một chút mới vui." Cho nên dù Bạch gia thôn có tấn công chúng hay không, hắn cũng muốn đi một chuyến.
"Biết ngài sẽ tới thì phu chủ đâu cần chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hy sinh."
Nhắc đến chuyện này, Thương Phạt vẫn còn cáu, Tư Vĩ thấy thế liền lập tức im miệng.
Đào Bão Bão thì nhảy cà tưng như đứa trẻ con, ba yêu quái nhanh chóng tiến đến ngọn núi đằng trước trong đêm trăng đỏ quạch.
Đến gần hang động, thấy vài hạc yêu canh gác, chưa cần Thương Phạt ra tay, Tư Vĩ đã biến về chân thân, thừa dịp chúng không đề phòng, phun tơ kéo sang một bên, giải quyết nhanh gọn không phát ra tiếng động.
Ăn xong đùi gà, Đào Bão Bão tùy tiện cái cỏ ven đường lau tay, nhìn Tư Vĩ dẫn đầu, còn mình sốt sắng theo sau.
"Không biết trong lũ hạc này có tên nào lợi hại không." Mấy con bên ngoài này còn chẳng hóa thành hình người được thì không