Phu quân.
Cho dù không phải con người, Thương Phạt cũng hiểu được ý nghĩa của hai chữ này.
"Ngươi làm thế vì không muốn ta giết ngươi?" Bỏ qua cảm giác quái dị trong lòng, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm nam nhân gầy yếu trước mặt, "Một cách xin tha thật đặc biệt."
Con người không hổ là chủng tộc nham hiểm giả dối nhất, vì mạng sống mà ngay cả chuyện hoang đường thế cũng dám bịa ra.
"Người làm sao thế?" Bạch Ngôn lê lau khóe miệng, chỉ mong máu của mình không vấy bản vạt áo đối phương.
Thấy động tác của y, Thương Phạt bấy giờ mới nhận ra mình đứng gần con người này quá.
Hắn lui lại một bước, quét mắt nhìn thôn làng phía sau.
Dõi theo tầm mắt hắn, Bạch Ngôn Lệ gắng gượng bò lên, nở nụ cười cứng ngắc, "Chúng ta mau về ăn cơm thôi."
Thấy y định vươn tay ra kéo, sát ý trong lòng Thương Phạt càng ngút cao, nhưng chẳng hiểu hắn e sợ chuyện gì mà vô thức lui lại một bước.
Cánh tay duỗi ra của Bạch Ngôn Lê khẽ run lên, ngơ ngác đứng đó, nhẹ giọng lấy lòng, "Có phải ta đi tìm người muộn quá nên người giận ta không?"
Thương Phạt vẫn khoanh tay trước ngực, không buồn nhúc nhích.
Tới nước này, hắn trái lại cũng muốn xem con người kia định diễn trước mặt mình thế nào.
"Cơm nước trong nhà đã nấu xong xuôi cả rồi." Bạch Ngôn Lê tránh né ánh mắt lạnh lẽo của hắn, cố gắng nói thật bình thản, "Sáng nay bận nhiều việc quá, lần sau ta sẽ chú ý sắp xếp thời gian hơn, có được không?"
Ngụy trang rất tốt! Thương Phạt quan sát đối phương thật kỹ.
Dung mạo bình thường, chỉ trừ đôi môi rất hồng tựa như hai cánh hóa đào rực rỡ, lúc không nói lời nào thì khóe miệng hơi cong lên, tựa như mỉm cười, còn khi mấp máy lại càng rống nụ hoa hé nở.
"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê ngẫm lại những chuyện xảy ra gần đây, do dự hỏi, "Có phải người lại nghe mấy kẻ trong thôn nói gì không hay? Người đừng bận tâm đến bọ họ, họ không hiểu người.
Trong lòng ta...."
"Vậy là..." Sực nhận ra mình đang nhìn chằm chằm môi người ta một cách quá trắng trợn, Thương Phạt chẳng hiểu sao lại tức giận, cười khẩy, "Ngươi hiểu ta sao?"
"Phu quân?" Cuối cùng Bạch Ngôn Lê đã nhận ra điểm khác thường.
Trước nay, Đại Cá Tử chưa từng nói một câu lưu loát với y như thế.
Trong lòng y phức tạp, khiến đôi mắt cũng mở to ngơ ngác.
Thương Phạt thả cánh tay trái xuống, thử co duỗi ngón tay vài lần.
Rất tốt.
Trừ mất đi yêu lực, thân thể này vẫn còn bình thường.
Nói cách khác, chỉ cần hắn muốn thì có thể vặn gãy cổ con người này bất cứ lúc nào.
"Sao vậy?" Bước vài bước, Thương Phạt cuốn ống tay áo rộng lên, "Không nói tiếp à?"
"Nguời...." Vui sướng xen lẫn bất an, Bạch Ngôn Lê không kìm được một trận ho khan, "Người tỉnh táo lại rồi ư?"
Tỉnh táo.
Đúng, đúng là hắn đang tỉnh táo mà.
Thương Phạt không nhớ nổi trước khi ngủ ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vốn định moi thông tin từ miệng nam nhân này, nhưng giờ lại cảm thấy vô cùng chán ghét.
Tiếp túc áp sát, thấy kẻ gọi mình là phu quân kia chuẩn bị lui lại theo bản năng, hắn lạnh nhạt ra lệnh, "Đứng lại."
Bạch Ngôn Lê sợ Thương Phạt như thế.
Trừ dung mạo, không còn bất cứ điểm nào giống người y từng biết trước kia.
Thế nhưng y vẫn ngoan ngoãn như trước, đứng im tại chỗ.
Thương Phạt đưa tay ra, vươn hai ngón túm lấy cần cổ mảnh khảnh của người kia, nhấc càm lên.
Hắn rũ mắt đối diện gương mặt y, "Đây là đâu?"
Năm năm trước, Bạch Ngôn Lê vô tình bắt găp Đại Cá Tử.
Khi đó, hắn gục ngã trong rừng hoa lê trước thôn, người đầy thương tích chằng chịt.
Y phải dùng hết sức ba trâu chín hổ mới kéo được hắn về, dốc hết của cải mời đại phu chữa trị, sau đó lại mất thêm nửa năm không bước chân khỏi cửa, chăm sóc từng li từng tí.
Có thể nói không có y thì không có nam nhân sát khí ngùn ngụt trước mặt này.
"Bạch....Bạch gia thôn....khụ khụ..." Y không giãy dụa, dù hít thở khó khăn nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó.
Thấy khóe miệng y lại có máu chảy ra, Thương Phạt chán ghét hất ra, "Vì sao ta lại ở đây?"
Hắn nghiêng người, chỉ thấy quanh mình là cánh rừng lê trắng ngắt.
Vì không còn sức gượng dậy, để nói chuyện lưu loát hơn, Bạch Ngôn Lê cứ ngồi xụi lơ trên mặt đất như thế, khẽ thưa, "Là ta cứu người về.
Khi ta phát hiện ra thì người đang hôn mê bất tỉnh, ta đành..."
Nghe vậy, Thương Phạt chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bạch Ngôn Lê bị thương không nhẹ, nhưng trước mặt hắn lại hết sức dễ bảo, không cần biết hắn cư xử với mình thế nào.
Nét mặt Thương Phạt không biểu hiện quá nhiều cảm xúc.
Hắn rất bình thản nói, "Cho nên chúng ta sống chung với nhau năm năm?"
Nói thế cũng không sai, có điều....Xuất phát từ tư tâm, Bạch Ngôn Lê khéo léo nhắc nhở, "Bốn năm trước chúng ta đã kết khế ước."
"Ngươi biết ta là yêu quái?" Thương Phạt nhíu mày.
Chỉ yêu quái mới dùng từ khế ước để hình dung về hôn nhân.
"Vâng, khi ta tìm thấy người, tay của người...." Bạch Ngôn Lê nhìn bàn tay Thương Phạt chống lên đầu gối.
Lần đầu tiên nhìn thấy, y cũng rất sợ hãi.
Tuy rằng lúc hôn mê, hắn trông không khác con người là mấy, nhưng bàn tay trắng xanh không chút màu máu kia mọc ra những cái móng đen dài nhọn hoắt, "May là sau khi ta cõng người