Cơn mưa lớn vẫn tiếp tục chút xuống, thi thoảng xen lẫn vài tia sét xẹt ngang.Người trong Bạch gia thôn đều bị bắt ra sân đình ngồi xổm xuống.
Những nam nhân bị trói vào cột gỗ giữa sân đều thương tích đầy người, còn bị mưa quất ràn rạt, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn."Đúng là lợi hại." Lão yêu trên kiệu lên tiếng, giọng nói lanh lảnh chói tai, "Một đám người mà có thể giết nhiều đồ tử đồ tôn của ta như thế.
Ai là kẻ dẫn đầu, bước ra đây cho ta xem nào."Bạch Ngôn Lê ngồi xổm cùng với đám thanh niên trong làng.
Bọn trẻ bị bắt trói ở một góc khác.
Y quan sát thấy có vài nam nhân xa lạ nữa bị đánh ngã lăn ra đất, bèn nói với người bên cạnh, "Chắc hẳn lũ yêu quái này nghe được tin nên bắt người ở thôn làng mà chúng tập kích dẫn tới đây.""Mi nhất định không được đi ra đó." Người nói là một trong những hán tử được chọn làm đội trưởng hôm trước.
Hắn thấp giọng lắc đầu."Chúng nhắm vào chúng ta...." Bạch Ngôn Lê biết rõ, nếu hôm nay mình bước ra thì không chỉ phải chết, mà còn chết rất thống khổ.Y không ngờ chuyện lần đó lại kéo theo tai họa khác.
Có lẽ bầy hạc yêu này còn dã man hơn bầy lúc trước."Nếu không thì nói với chúng, thật ra lũ yêu quái đó không do chúng ta giết?"Bọn họ cứu lũ trẻ về, cũng từng công bố rằng yêu quái không do họ giết, có điều các thôn làng khác không tin, vẫn tuyên truyền về họ như những anh hùng diệt quái.Bạch Ngôn Lê có thể hiểu được tâm lý trông mong vào kỳ tích của người dân Đông Hoang, bọn họ khao khát một sự tồn tại có thể cứu vớt họ từ rất lâu rồi.
Cho nên không phải chỉ dăm ba câu đã giải thích được.
Lúc đưa ra quyết định giết yêu quái, y cũng mong sẽ thành tiếng kèn báo hiệu cho cuộc nổi lên của người Đông Hoang.Lần này, họ may mắn cứu được lũ trẻ, mang cho nhân loại tín hiệu đáng mừng, khiến họ ôm hy vọng, cho nên y thực sự không nỡ phá vỡ."Sao thế? Làm ra chuyện vĩ đại như vậy mà không có ai đứng ra tranh công à?" Lão yêu quái bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lão phất tay, một con yêu quái đi về phía bọn trẻ, bắt một bé gái ra.Bỗng nhiên bị cắp lên không trung, bé gái sáu tuổi khóc thét.
Cha bé ngồi trong đám người, thấy vậy liền như phát điện mà xông ra ngoài.Bạch Ngôn Lê định đứng dậy nhưng những người xung quanh lập tức kéo y xuống, "Mi ra ngoài đó thì có ích gì...." Một nam nhân hạ giọng khuyên nhủ, "Dù sao chúng cũng không tha cho chúng ta.""A a a!" Cây đuốc cắm bên ngoài bay vào tay một con hạc yêu.
Nó đạp người cha lao ra cứu con gái dưới chân, tay phải thả xuống.
Cây đuốc vừa chạm vào da thịt, toàn thân người đó cháy bùng bùng.Nam nhân phát ra tiếng kêu thảm.
Trời mưa to như trút nước, hắn còn lăn lộn trên đất liên tục, nhưng ngọn lửa kia không thể dập tắt."Lửa này có thể đốt rụi cả da thịt nhưng vẫn giữ được xương cốt các ngươi.
Cho đến khi ngay cả xương cốt cũng cháy đen, các ngươi mới chết."Bé gái đã không còn khóc nữa, chỉ mở mắt sững sờ nhìn cha mình, gần như ngây dại.Nam nhân trung niên lăn lộn một lúc rồi không động đậy nữa.
Mọi người chỉ có thể nghe hắn cắn răng kêu gào trong đau khổ."Xem ra những đứa bé kia." Tư Vĩ nằm nhoài trên vai Thương Phạt.
Dù lão không che thể che giấu hoàn toàn yêu khí của mình, nhưng do ký khế ước chủ tớ với Thương Phạt, lại nằm ngay trên người hắn nên yêu khí bị Thương Phạt che lấp, "Đều chuẩn bị cho lão yêu quái này.""Yêu lực này quả thực...." Dù biến thành cây trâm, Đào Bão Bão vẫn có thể hóng chuyện, "Tà ác.""Máu của con người là thuốc bổ với yêu quái.
Những đứa bé này vẫn còn rất sạch sẽ.
Lão yêu kia hẳn là nắm giữ kỹ thuật luyện chế đặc thù nào đó." Có thể giống với phương pháp giúp nam nhân sinh con của lão trước kia."Bốn tinh." Thương Phạt nghe tiếng mưa trên đỉnh đầu, nhìn lão yêu quái đen đúa, lạnh nhạt nói, "Huyết mạch của hạc không đến được bốn tinh."Dù có tu luyện thế nào, tuổi thọ có dài đến đâu đi chăng nữa, với huyết thống này thì lẽ ra lão không thể có thực lực hiện tại.Cho nên Tư Vĩ đoán đúng, có điều cứ đứng xem thế này thì hắn không thể biết rốt cuộc đối phương đang định làm cái gì."Vẫn không ai tự nhận sao?" Lão yêu quái kia nhìn tâm phúc quanh người, lại quét mắt qua dân làng đang ngồi xổm trong sân đình với ánh mắt khinh bỉ, nham hiểm nói, "Nếu không ai bước ra thì tên này sẽ bị nấu thành dầu đó.""Súc sinh!" Nhìn nam nhân bị yêu hỏa thiêu sống, không thể được giải thoát, hai mắt Bạch Ngôn Lê đỏ ngầu, gỡ bàn tay đè trên vai mình xuống, "Để ta ra đó.""Mi ra thì có ích gì.
Dù có nói không phải chúng ta giết thì bọn chúng cũng chẳng tin.Tin hay không thật ra không quan trọng.
Đêm nay lũ yêu quái đến đây chủ yếu là để trút giận.
Dân làng biết rõ, nhưng bọn họ không có cách nào phản kháng."Chà chà, dầu này để chảy trên đất vật thật lãng phí." Có tên hạc yêu hóa thành hình người không ngừng tham lam hít hà mùi mỡ cháy.Yêu hỏa kia đã đốt cháy da thịt trên người nam nhân, nhưng gân cốt lại vẫn còn nguyên đó."Nghe nói có nhiều yêu quái thích ăn mỡ người.
Yêu quái có kinh nghiệm nhất nói dầu được đun trong mười tám canh giờ là thơm nhất.
Trước đó, người không được chết...." Tư Vĩ bị mùi mỡ trong không khí khiêu khích, lời nói còn có phần trông mong.Thương Phạt nhìn Bạch Ngôn Lê trong màn mưa, khẽ cau mày."Rõ buồn nôn." Đào Bão Bão không ăn thịt người, nhất là sau khi sống cung phu chủ, y cũng dần nảy sinh cảm tình với con người, không tiếp thu nổi chuyện này nữa."Là ta làm!" Thấy yêu quái chuẩn bị ra tay với những người khác, Bạch Ngôn Lê đứng dậy.Những dân làng xung quanh không ngăn được y, chỉ biết trơ mắt nhìn."Là ta làm!" Bạch Ngôn Lê lặp lại.
Toàn bộ yêu quái trong đình đều quay lại nhìn y.
Y không sợ hãi chút nào, lau nước mưa trên mặt, bước ra khỏi đám người."Khà khà khà...." Lão yêu quái phát ra tiếng cười ghê rợn, thân thể trên kiệu khẽ rung lên."So với hành hạ người vô tội...." Bạch Ngôn Lê cởi áo, khom lưng che đây nam nhân thoi thóp trên mặt đất.
Ngọn lửa kia xuyên qua cả lớp áp ướt sũng, tiếp tụng cháy.
Y nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rút dao găm bên hông."Có gì thì trút hết lên kẻ cầm đầu là ta, không thoải mái hơn sao." Mưa nhỏ đi một chút.
Tất cả yêu quái trong đình đều chú ý tới con người nhỏ bé này.
Bạch Ngôn Lê đâm con dao găm thẳng vào lồng ngực đồng bạn đang bị dày vò trong lửa dữ.
Tức thì, khóe miệng nam nhân kia hộc ra máu đỏ."Ngôn Lê!" Có tiếng khóc nức nở vang lên.
Những người được chọn làm đội trưởng hôm đó định xông ra, nhưng vừa mới định nhổm dậy, lũ yêu quái đứng quanh cỗ kiệu đã chắn trước bọn họ, đá về vị trí