"Tôn chủ, ngài đưa ta theo đi." Ở giữa sân, hai con bạch tố lang thang kiếm cỏ, còn Tư Vĩ quỳ gối trước cái ghế dài, "Yêu quái kia có thể yên lặng không tiếng động bắt cóc phu chủ, có thể thấy được thực lực của hắn so với ngài lúc này...." Cắn lưỡi thu lại lời nói kịp lúc, lão dò xét vẻ mặt người bên dưới cái quạt.
"Làm sao?" Thương Phạt vẫn để quạt trên mặt che nắng.
Sau khi về Bạch gia thôn, hắn kể lại sự tình, chẳng hiểu sao nghe giọng điệu bình thản kỳ lạ, "Cao hơn ta?"
"...." Tư Vĩ cảm thấy mình xong đời rồi, "Làm gì có chuyện đó, khụ khụ, ý thuộc hạ là....là....À phải rồi, lát nữa phải báo tin với dân làng thế nào?"
Thấy lão cố hết sức chuyển đề tài, Thương Phạt cũng không tức giận, "Bảo bọn họ rằng ta đưa Bạch Ngôn Lê ra ngoài một thời gian."
Những lúc này không cần để cho dân làng biết sự thật.
"Ngài tại sao còn không đi áo thành a!" Đào Bão Bão nhịn hồi lâu, không khống chế được nói: "Ngài
Hoa yêu đột nhiên im thít, bị Tư Vĩ ấn bẹp xuống đất.
Chắc Đào Bão Bão được Bạch Ngôn Lê vỗ béo nên mới sinh tình cảm, cố dùng sức thoát ra, "Yêu quái kia có thể bắt người khỏi tay ngài thì nhất định vô cùng lợi hại.
Lỡ như hắn giết hoặc ăn thịt phu chủ....Hu hu phu chủ đáng thương của ta, vết thương trên người còn chưa lành hẳn!"
"Im miệng!" Tư Vĩ cảm thấy tôn chủ cũng không hoàn toàn bình tĩnh như thế, trái lại còn đang đè nén cơn giận ngút trời, kẻ dám chống đối lúc này chắc chắn chết không yên thân.
Dù nói mình không có lương tâm gì, nhưng chính lão lừa Đào Bão Bão đến đây rồi lại khiến y chết thảm, sau này tiếng xấu truyền khắp Hoang Phục thì đến là khó coi.
"Ngài mai đi cứu phu chủ đi, bây giờ ngài ấy chỉ có một mình, chắc là sợ lắm.
Nếu phu chủ chết, sau này nhà ta không có bánh trứng gà, bánh sủi cảo, gà nướng để ăn nữa."
Liên tục liệt kê món ăn, Tư Vĩ chỉ tiếc mài sắt không thành thép, dùng sức ngắt quả đào trên đầu Đào Bão Bão, khiến hoa yêu khóc thét lên.
"Ngươi thì biết cái gì? Không phải tên yêu quái kia phải bày trò lén lút để bắt phu chủ đi hay sao? Chắc hắn thừa biết nếu đối đầu với tôn chủ thì chẳng là cái thá gì." Tư Vĩ vuốt mông ngựa, thả hoa yêu đã khóc thê thảm ra.
"Tạm thời không chết được." Thương Phạt nhẫn nhịn hai tên thuộc hạ ngu xuẩn, hé quạt mở mắt ra, "Hắn dụ ta tới Áo thành là có ý đồ, Bạch Ngôn Lê chỉ là mồi nhử.
Ta chưa mắc câu thì hắn sao có thể thả mồi đi được."
"Vậy ngài...." Thu lại mấy giọt nước mắt, Đào Bão Bão sụt sịt nói, "Cứ tiếp tục loanh quanh thế này sao?"
"Ta đang nghĩ xem giết thế nào mới vui." Lần này, giọng điệu Thương Phạt toát ra ý lạnh.
Hắn nở nụ cười, âm trầm nói, "Chưa từng có yêu quái nào dám giỡn mặt ta như vậy."
Thực sự là một cú vả vào mặt hắn, đủ khiến hắn muốn nhét đối phương vào bụng mẹ đầu thai lại.
"Yêu quái kia hẳn là biết thân phận của ngài và vẫn luôn giám sát chúng ta." Tư Vĩ suy luận, "Hắn biết hôm đó ngài và phu chủ sẽ đến cây tình duyên nên đã chuẩn bị sẵn sàng."
Thân phận? Thương Phạt tin chắc ở Hoang Phục này không có ai biết lai lịch của hắn.
Sở dĩ đụng tới hắn chắc là vì tối hôm ấy, hắn phóng thích yêu lực, khiến người người kinh sợ.
Chỉ có điều, hắn nghĩ mãi không ra vì sao đối phương dụ mình đến Áo thành? Áo thành là một trong số ít những thành trì lớn của con người ở Hoang Phục.
Đối phương là yêu quái có thực lực khó lường, nếu không liên quan đến vị phía nam kia thì phục đích của hắn là gì?
"Hắn nói mình không liên quan đến phía nam, lời này chẳng đáng tin chút nào." Là một lão yêu ngàn năm, kinh nghiệm của Tư Vĩ cũng không phải dạng vừa, ngay từ đầu lão đã nghi ngờ chuyện này, "Ngài kết thù với một kẻ như thế ở Hoang Phục, ta cũng chưa nghe nói ở Hoang Phục có đại yêu lợi hại nào.
Coi như ngài chỉ ba phần mười yêu lực thì hắn cũng không đủ trình cướp người khỏi tay ngài, nhất định là vị phía nam kia tiếp tay rồi."
"Nếu là vị phía nam ra tay," Đào Bão Bão lại lên cơn thông minh đột xuất, "Đáng lẽ hắn phải dụ ngài đến Nam Hoang mới phải chứ."
ĐÚng vậy, nếu địa bàn của chúng thì dù là yêu quái lợi hại đến đâu cũng phải chịu thiệt.
Chứ đến thành thị của con người để làm gì?
"Nghĩ lắm thế!" Hạ cái quạt trên mặt xuống, Thương Phạt ngoắc ngón tay.
Tư Vĩ sửng sốt một lúc mới hiểu ý hắn, vội bưng điểm tâm đến.
Thương Phạt nhặt một miếng bánh đậu xanh bỏ vào miệng, khinh thường nói, "Tới đâu mà chẳng phải giết."
Lúc mới về, hắn cũng cân nhắc ý định của đối phương, nhưng nghĩ một hồi chẳng ra, hắn lười động não.
Mặc kệ chúng là ai, mục tiêu là gì, đến lúc đó cứ bẻ cổ chúng xuống là xong chuyện.
"Nếu ngài không định nghĩ kế sách thì sao còn về...." Đào Bão Bão lại bắt đầu thúc giục.
Miếng bánh đậu xanh vừa bỏ vào miệng đã tan ra, độ ngọt vừa phải, khiến Thương Phạt vô thức nhìn về phía nhà bếp.
Bạch Ngôn Lê thích làm những món ăn vặt này, có lẽ năm năm nuôi hắn mất trí nhớ đã thành quen, thường làm rất nhiều để cho hắn ăn dần.
Nếu không bị bắt đi thì giờ này chắc y lại đang bận rộn dưới bếp.
"Đợi hai ngày nữa." Căng da bụng trùng da mắt, Thương Phạt lại nằm dài ra.
"Cái gì?" Đào Bão Bão nghiêng đầu.
"Bốn phần." Không trả lời tỉ mỉ, hắn lại đặt cái quạt lên mặt che nắng.
Thương Phạt kiêu ngạo nhưng không hề tự đại.
Trên đại lục Hồng Nguyệt này có nhiều yêu quái lợi hại, phụ thân huynh trưởng trong nhà lúc nào cũng căn dặn hắn đến nhàm tai, sức mạnh không bao giờ có giới hạn.
Từ lần đối mặt hôm trước, hắn biết ba phần yêu lực của mình là không đủ.
Chỉ cần hai ngày nữa, hắn có thể khôi phục thêm một phần yêu lực.
"Ngài thật sự định đi một mình sao?" Nghe tôn chủ nói câu kia, Tư Vĩ vô cùng lo lắng, "Ít nhiều ta cũng có thể hỗ trợ mà."
"Ở lại trông làng đi." Trước khi đưa Bạch Ngôn Lê ra ngoài, Thương Phạt đã cam kết với đối phương là để Tư Vĩ và hoa yêu ở lại bảo vệ làng, hắn chưa bao giờ là kẻ thất tín.
Không phải hắn xem thường, nhưng với trình độ của Tư Vĩ và hoa yêu, nếu hắn thật sự gặp rắc rối thì bọn họ còn cản trở nhiều hơn là hỗ trợ.
Chưa kể.....giả sử hắn "ngoan ngoãn" đến Áo thành thì cần không để đối phương phát hiện ra tung tích.
Như vậy, hành động một mình dễ phòng bị hơn.
Một khi hắn đã hạ lệnh thì sẽ không đổi ý, Tư Vĩ đành phải do dự lui đi.
Thương Phạt sống khổ sở hai ngày nhờ vào chỗ điểm tâm Bạch Ngôn Lê làm từ trước đó.
Hắn lật tủ quần áo, tìm bộ y phuc Bạch Ngôn Lê đã chuẩn bị cho mình.
Tư Vĩ và Đào Bão Bão một kẻ đu trên xà nhà, một kẻ cắm rễ ngoài sân, nhưng khi hắn rời đi, không một ai trong hai người phát hiện.
...!
Lúc Bạch Ngôn Lê bước ra khỏi không gian tối đen, vì bất ngờ hẫng một cái nên không kìm được mà kêu to.
Đột nhiên có luồng sáng ập đến, y phải đưa tay che kín mắt mình.
Xung quanh có vô số tiếng người cười nói, tiếng tiểu thương rao hàng.
Đôi mắt còn chưa quen với ánh sáng, y có chút loạng choạng lui lại.
"Không nhìn đường à!" Va vào một thân thể to lớn, nghe giọng điệu bất mãn của đối phương, Bạch Ngôn Lê hơi sửng sốt.
Vẫn còn choáng váng, y đứng không vững, buộc phải khom lưng xuống, dùng tay trái chống lên đầu gối để chống đỡ thân mình.
Thật kỳ lạ, những âm thanh kia....Chẳng lẽ y đang trên đường phố?
Bỗng nhiên bị cướp khỏi Thương Phạt, nhốt vào một nơi tối đen, xung quanh không nhìn thấy năm ngón, khiến cho y sợ hãi.
Y vẫn đủ ý chí để tìm kiếm nửa ngày nhưng hoàn toàn phí công.
Không gian kia thật lớn, dường như vĩnh viễn không thể thoát ra, cũng không chạm vào được bất cứ vật thể nào.
Nhưng dưới chân lại có mặt phẳng để đứng.
Y cũng từng ngồi xổm xuống để lòng bàn tay tiếp xúc, nhưng đó chẳng phải bùn đất mà là thứ gì đó lạnh lẽo bằng phẳng trơn trượt, không thuộc phạm vi lý giải của con người.
Nhưng chỉ loáng một cái, bóng tối biến mất, ánh sáng lại ngập tràn.
Chờ một lúc, đến khi thích nghi được, y chậm rãi mở mắt ra.
"...." Đường được lát bằng đá xanh, xung quanh là dòng người đi lại nườm nượp không dứt.
Hai bên đường có vô số hiệu buôn nho nhỏ chen chúc nhau.
Y đứng ngẩn ra một lúc, đếm thấy bảy, tám bán yêu có tai trên đầu hoặc đuôi sau mông.
"Chuyện gì thế này?" Vẻ mặt y khiếp sợ, nhưng không một ai có thể trả lời.
Trong nháy mắt đã đến một nơi náo nhiệt như thế, y chỉ biết trố mắt ra nhìn.
Hẳn là dáng vẻ y lúc này quá ngu ngốc nên mấy đứa bé cầm kẹo hồ lô bèn chạy qua cười chế nhạo.
Vì những tiếng cười khúc khích này, Bạch Ngôn Lê mới bấm mình một cái cho tỉnh táo.
Y nhìn quanh các cửa hàng, phát hiện ra hai bên đường phần lớn là những ngôn nhà hai, ba tầng xây bằng gạch đỏ, hàng lối chỉnh tề đúng quy hoạch.
Bỗng nghĩ tới điều gì, y liền quan sát thật kỹ từng người đi ngang qua mình.
Bạch Ngôn Lê chỉ lên tới thị trấn chứ ít có cơ hội đi xa, nhưng y vẫn thường nghe nói Hoang Phục có hai tòa thành lớn, người và bán yêu chung sống cùng nhau.
Nơi đó vô cùng náo nhiệt, mà chỗ y đứng lúc này hiển nhiên không phải nơi có quy mô của một thôn làng hay thị trấn nhỏ.
Y ngơ ngác đi về phía trước, khiến nhiều người đi ngang cũng trợn mắt nhìn.
Họ dường như không hiểu y từ đâu ra, nhưng cũng không quá để tâm, còn mải trò chuyện với người bên cạnh.
"Tiểu ca, mua vải không? Vải hoa mới về này!" Một ông chủ trẻ rao hàng, treo đủ thứ vải trên sạp dựng bằng gỗ đơn sơ.
Bạch Ngôn Lê nhì sang, đối phương càng hăng say giới thiệt, "Vải này còn được lót lôn thỏ yêu, cực kỳ mềm mại."
"Thỏ yêu...." Bạch Ngôn Lê sững sờ.
"Đúng thế, đã nghe qua bán thỏ yêu lợi hại nhất trong thành này chưa.
Vải nhà hắn tinh xảo số một đó tiểu ca....Ấy, ngươi đi đâu đó?"
Bạch Ngôn Lê hoang mang vội vã bỏ đi.
Đầu óc y hoàn toàn rối loạn, đến khi thấy một vị